Thời điểm nghe được giọng nói quen thuộc vang lên, kèm theo một câu bá đạo đầy chiếm hữu: 'Là nữ nhân của trẫm!'
Hoàng đế bệ hạ lập tức sặc bột bánh.
Ai là nữ nhân của ngươi?
Trẫm là nam nhân!
Là nam nhân của ngươi!
Triêu Dã ho đến cả gương mặt đều đỏ ửng, Khuynh Diễm từ phía sau đi
tới bên cạnh hắn, vỗ vỗ lưng cho hắn, thở dài nói: "Ái phi, nàng vừa mới nhìn thấy trẫm, liền vui mừng xúc động đến mức này sao?"
Triêu Dã càng ho kịch liệt hơn.
Bớ người ta, ở đây có tên đại móng heo muốn mưu sát hoàng đế!
Khuynh Diễm thấy Triêu Dã sặc đến nghiêm trọng như vậy, thì cũng không trêu hắn nữa.
Lấy xuống bình nước treo trên thắt lưng mình, mở nắp đưa cho hắn uống.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Triêu Dã cũng sặc xong rồi, ánh mắt kín đáo trừng Khuynh Diễm một cái.
Đều tại ngươi!
Hại trẫm ra nông nỗi này!
Khuynh Diễm giả vờ không nhìn thấy ánh mắt oán trách của hắn, hướng đến Nhàn Vương nói: "Hoàng huynh bình thân."
Nhàn Vương và gia đinh đã sớm cúi đầu hành lễ, nhưng Khuynh Diễm lại cố tình để bọn họ chờ.
Việc này thể hiện rất rõ ràng, cô không hài lòng chuyện hắn tiếp cận Triêu Dã.
Nhàn Vương vốn là một người thông minh, thấy dáng vẻ Khuynh Diễm quan tâm Triêu Dã, lại thêm cách xưng hô ái phi, liền đoán được đây là Hoàng quý phi được hưởng mọi thánh sủng trong lời đồn.
Nữ nhân đủ sức khuynh đảo hậu cung, chẳng trách hắn vừa nhìn đến liền thấy "nàng" đặc biệt.
Nhàn Vương thức thời cúi đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhận
lỗi: "Thần không biết đây là Hoàng quý phi nương nương, là thần đã vô ý
mạo phạm, kính mong bệ hạ và nương nương thứ tội."
Nhàn Vương chỉ nói vài câu với Triêu Dã, còn là những câu lịch sự hữu lễ, chứ không hề khinh nhờn hay có hành vi xúc phạm.
Hiện tại hắn đã tự biết điểm dừng, nên Khuynh Diễm cũng không làm khó hắn.
Chỉ là thái độ cô cực kỳ lạnh nhạt, không nói tha lỗi hay không tha lỗi, thì đã nắm tay Triêu Dã rời đi.
Nhàn Vương có chút mơ hồ nhìn theo.
Mọi người đều nói bệ hạ cực kỳ sủng ái Hoàng quý phi, hắn đã sớm nghe qua.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, bệ hạ lại có thể sủng đến mức để Hoàng quý phi làm tóc ăn mặc như một cô nương chưa xuất giá.
Bỏ qua những phục sức rườm rà của phi tần, bỏ luôn cả lễ nghi rối rắm của thời đại.
Nhưng bậc đế vương vốn vô tình, mọi hứng thú đều là nhất thời, sự sủng ái này... có thể kéo dài một đời hay sao?
—
Khuynh Diễm vừa dẫn Triêu Dã về gần tới doanh trướng, thì liền nhìn
thấy bên ngoài xôn xao ồn ào, không chỉ có tiếng nghị luận, mà còn có
tiếng khóc lóc bi thương của nữ nhân.
"Rốt cuộc là ai đã khinh bạc nữ nhi nhà Tư thiên giám? Giữa trường
săn mà lại làm chuyện đồi bại như vậy, thật sự không xem bề trên ra gì!"
"Ngươi đừng khóc, chờ bệ hạ trở về, người sẽ điều tra làm chủ cho ngươi."
"Bệ hạ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ làm xằng làm bậy đâu."
Bá quan văn võ thi nhau tìm lời an ủi, nhưng mẫu thân của nữ tử kia vẫn gào khóc lên.
"Danh tiết của nữ nhi ta đã bị hủy hoại, còn có thể làm chủ được sao? Nữ nhi, ngươi nói đi, là kẻ nào đã... đã làm chuyện đồi bại đó với
ngươi?"
"Ta cũng không biết người đó là ai, chỉ biết hắn mặc y phục màu vàng sáng..."
Nữ tử đang nói thì chợt khựng lại, ánh mắt nhìn về phía 'nam nhân'
vừa xuất hiện, trên mặt biểu lộ thất kinh cùng khiếp sợ, như cuối cùng
cũng bắt gặp được thủ phạm.
Tất cả mọi người đều dồn dập chuyển ánh nhìn... Bệ hạ!
Kẻ làm ra hành vi cầm thú đó là bệ hạ?
Các đại thần thoáng sửng sốt, nhanh chóng cúi đầu hành lễ: "Chúng thần tham kiến bệ hạ!"
"Bình thân."
Khuynh Diễm nhìn thấy nữ tử và phu nhân kia, liền lập tức hiểu.
Bọn họ ăn vạ trong rừng không thành, nên đang triển khai kế hoạch B đây mà!
Quá đáng sợ, người bị ăn vạ luôn là ta!
Nữ tử bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, dường như không thể tin vào
sự thật trước mắt mình: "Người... người là hoàng đế bệ hạ sao?"
"Vô lễ! Ngươi có thân phận gì mà lại dám nhìn thẳng vào bệ hạ?" Thái giám tổng quản Lư Tín nghiêm giọng nhắc nhở.
Nữ tử lập tức cúi đầu, sợ hãi nép vào lòng mẫu thân mình.
Mọi người nhìn nhau một lúc, không ai dám tiến lên bẩm báo, cuối cùng vẫn là Lư Tín đứng ra thuật lại.
"Hồi bẩm bệ hạ, khi nãy nữ nhi nhà Tư thiên giám đi vào rừng, bị một
nam nhân lạ mặt khinh bạc. Thời điểm quan quân đến ứng cứu, thì nam nhân kia đã chạy trốn mất tăm."
"Hiện tại bọn họ đang chờ bệ hạ trở về, để nhờ người làm chủ tìm ra thủ phạm."
"Ồ." Khuynh Diễm nhạt giọng đáp một tiếng, sau đó có chút khó hiểu
hỏi: "Chuyện này Khai Phong Phủ không điều tra được sao? Nhất định phải
tìm đến trẫm?"
Lời này nói ra, nhất thời mọi người đều không dám đáp lại.
Trong cơ chế triều đình của Liệp Cổ Quốc, Tư thiên giám vốn chỉ là
một chức quan lục phẩm, nếu nữ nhi có gặp vấn đề, tìm quan địa phương
giải quyết là được.
Khuynh Diễm nói đến Khai Phong Phủ, đó đã là cho nhà bọn họ thể diện.
Nhưng nay bọn họ lại náo đến tận doanh trướng nghỉ ngơi của hoàng đế, ai cho bọn họ mặt mũi đó?
Đều do nữ nhi cùng phu nhân Tư thiên giám, không biết cố ý hay vô tình mà lại ngã xuống ngồi khóc gần doanh trướng hoàng đế.
Lại thêm mọi người nghĩ rằng, tiện thể có bệ hạ ở đây, dù xét ở cương vị một thiên tử hay một nam nhân, ngài đều sẽ không dung thứ cho hành
vi đồi bại của kẻ đê tiện, sẵn sàng đứng ra làm chủ.
Đây mới là một bậc minh quân!
Nhưng sau khi Khuynh Diễm nói câu này, các triều thần liền bừng tỉnh đại ngộ. Bệ hạ của bọn họ không cần danh tiếng minh quân!
Nếu có người gọi bệ hạ là hôn quân, bệ hạ còn vui mừng đến mức ban thưởng!
Văn võ bá quan biết lối hành xử khác thường của Khuynh Diễm, nhưng nữ tử và phu nhân kia lại không biết.
Nữ tử này vốn không bị ai nhúng chàm cả, y phục là do nàng ta tự mình xé rách, lại cố tình dàn dựng tình huống tiếp cận Khuynh Diễm.
Mục đích chỉ có một, tiến vào hậu cung.
Mẫu thân nàng ta đã nói, nàng ta lớn lên có tư sắc, chỉ cần để lộ một chút cảnh xuân, ngã vào lòng bệ hạ.
Ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong tay, nam nhân nào có thể kháng cự?
Nếu trực tiếp gạo nấu thành cơm, vậy thì chắc chắn sẽ một bước lên mây, tiến vào hậu cung!
Nhưng không ngờ Khuynh Diễm lại kịp thời tránh đi, vì vậy nàng ta mới yếu đuối khóc lóc kêu lên.
Một mặt tỏ ra đáng thương để Khuynh Diễm đau xót mỹ nhân, một mặt lại gọi người đến chứng kiến.
Không trực tiếp mở miệng vu oan Khuynh Diễm, nhưng lời nói nửa úp nửa mở kia rõ ràng chỉ điểm Khuynh Diễm là thủ phạm.
Cho dù sau đó nàng ta có biện giải người khinh nhờn mình là kẻ khác,
thì trong mắt quan viên cũng nghĩ rằng Khuynh Diễm dùng cường quyền ép
nàng ta khai gian!
Đã đến nước đó, để giữ gìn thanh danh minh quân, hoàng đế đương nhiên phải nạp nàng ta vào hậu cung.
Tính toán đến thật tốt, không ngờ Khuynh Diễm lại nhanh chân chạy mất!
Nhưng danh tiết đã hủy trước mặt bao nhiêu người, bây giờ chỉ còn cách đâm lao theo lao, bám riết tới cùng!
Chỉ cần trước hết vào được hậu cung, còn chuyện sau đó từ từ tính tiếp.
Phu nhân khóc lóc kể khổ: "Bệ hạ, xin người làm chủ cho nữ nhi của
thần phụ! Tiểu cô nương chỉ mới mười lăm tuổi, ngày thường ngoan ngoãn
vâng lời, rụt rè yếu đuối. Nay danh tiết đã bị phá hỏng, nàng còn biết
sống sao nữa đây?"
Khuynh Diễm khẽ nhếch môi, nụ cười như đóa hoa xinh đẹp từng chút nở rộ: "Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn trẫm xử lý thế nào?"
Các đại thần: "..." Tới rồi tới rồi! Bệ hạ lại cười kiểu đó nữa rồi!
Mỗi lần bệ hạ tươi tắn, thì chắc chắn sẽ có kẻ phải khóc thét!
Tư thiên giám, ngươi mau ngăn vợ con mình lại đi!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT