Khuynh Diễm đã hứa với Triêu Dã, sẽ không đem thân thể hắn đi trăng hoa tán tỉnh những nữ nhân khác.

Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng dễ dàng như ý nguyện, đặc biệt là người ngồi trên ngôi vị hoàng đế, luôn phải chịu đủ loại áp lực từ quần thần...

Tả tướng dâng lên tấu chương, cúi đầu trình bày ý kiến: "Khởi bẩm bệ hạ, thời kỳ quốc tang của tiên đế đã qua. Chúng thần thiết nghĩ, đã đến lúc mở rộng hậu cung, sinh ra long tự, mang lại điềm lành cho Liệp Cổ Quốc. Khẩn xin bệ hạ mở kỳ tuyển tú, nạp thêm phi tần, duy trì dòng dõi cao quý của người."

Sau khi Tả tướng bẩm báo xong, ngẩng đầu liền nhìn thấy Khuynh Diễm đang sắp ngủ gục trên ngai vàng.

Chuyện này cũng không thể trách cô, nội dung ông ta nói quá dài, cô không đủ kiên nhẫn nghe.

Tả tướng co rút khóe môi: "..." Ông nói nhiều như vậy là để ru ngủ bệ hạ sao?

Cuối cùng, lão Tả tướng phải tóm tắt ngắn gọn lại: "Quốc tang đã qua, khẩn xin bệ hạ nạp thêm phi tần, mở rộng hậu cung."

Khuynh Diễm nhàn nhạt mỉm cười, cánh tay khẽ nâng lên, hoàng bào long văn vạch ra độ cong đẹp mắt trong không khí.

Như vô tình như cố ý để lộ một cỗ thượng giả uy nghi, khiến người ngước nhìn kính phục.

"Ái khanh đây là đang lo lắng trẫm... bất lực tuyệt hậu sao?" Nhưng lời cô nói ra lại dọa người ta sợ đến táng hồn khiếp đảm!

Đến chính bản thân mình mà cũng dám trù ẻo, trình độ nói chuyện xúi quẩy này đúng là không ai sánh kịp!

Tả tướng có mười lá gan không dám thừa nhận lời buộc tội của Khuynh Diễm.

Đây là tội khi quân! Đừng nói chém đầu, mà đem cửu tộc nhà ông ta ra tru vi còn được!

Tả tướng nhanh chóng chắp tay, cúi đầu muốn giải thích: "Thần..."

Khuynh Diễm đột nhiên che miệng, không ngừng ho khan, đầu óc choáng váng như sắp ngất xỉu.

"Khụ khụ... trẫm đang long thể bất an, mà khanh... khụ khụ, khanh lại còn đến đây cưỡng ép trẫm sinh hoạt chăn gối... khụ khụ khụ, khanh muốn bức trẫm chết sớm sao?"

Cưỡng ép bệ hạ sinh hoạt chăn gối, một câu nhiều nghĩa này, có gan cùng trời cũng không dám gánh!

Tả tướng dù sao cũng là quan văn quen ăn nói nho nhã, bị một câu này của Khuynh Diễm công kích cho vừa xấu hổ vừa nhục nhã.

Tuổi già sức yếu, không trụ được ngất xỉu tại chỗ.

Thái y được triệu đến bắt mạch.

Đương nhiên là bắt mạch cho Khuynh Diễm bệ hạ, còn Tả tướng ngất thì kệ Tả tướng, bệ hạ bệnh rồi, không có tâm trạng quan tâm.

Tả tướng vừa tỉnh lại, liền nghe thái y đưa ra chẩn đoán...

Bệ hạ bị thần tử nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn, tinh thần tổn thương nghiêm trọng, bệnh tình trở nặng, cần nghỉ ngơi một thời gian dài để hồi phục long khí.

Tả tướng: "! ! !"

Bị thần tử nguyền rủa! Đoạn tử tuyệt tôn! Tổn thương nghiêm trọng!

Bệ hạ, vi thần không có! Vi thần bị oan!

Tả tướng ngất xỉu lần nữa.

Cũng may là Khuynh Diễm bệ hạ đức tính nhân từ, không tính toán với thần tử.

Phất tay cho người đưa Tả tướng về phủ nghỉ ngơi, không hề hạ lệnh trị tội ông ta.

Nhưng chẳng biết làm thế nào mà chuyện này lại truyền ra ngoài hoàng thành, bách tính không ngừng chê trách Tả tướng khi quân phạm thượng.

Ngược lại, danh tiếng của Khuynh Diễm bệ hạ được tô lên một lớp nước sơn ảo ảnh, minh quân nhân từ, yêu thương thần tử.

Thật là thiệt thòi cho bệ hạ mà!



Ở thời đại quân xử thần tử, thần bất tử bất trung* này, khi quân chính là tội nghiêm trọng nhất.

(*)Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung: Vua muốn thần chết, thần không chết là không đủ trung thành với vua.

Dù Khuynh Diễm không trách phạt Tả tướng, nhưng thanh danh ông ta cũng đã sắp bị nước bọt của bách tính nhấn chìm.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn ông ta cũng bị ghi vào sử sách, để lại tiếng hôi muôn đời.

Ván đấu đầu tiên giữa Khuynh Diễm bệ hạ và lão Tả tướng, kết thúc với tỷ số 1-0 nghiêng về phía Khuynh Diễm bệ hạ.

Nhưng Tả tướng và các đại thần phe ông ta đã quyết tâm nhét nữ nhi nhà mình vào hậu cung, sao có thể cam chịu kết quả này?

Vì thế, liên thủ phản công!

Cùng nhau mặc triều phục, đồng loạt đi đến trước Ngự Thư Phòng quỳ thỉnh tội.

Mặt ngoài là thỉnh tội, mặt trong lại là tạo áp lực, yêu cầu bệ hạ mở đại hội tuyển tú.

Nếu người không mở, thì chúng thần sẽ quỳ mãi không đứng lên!

Khuynh Diễm vốn là người rộng lượng, dù bị uy hiếp cũng không hề trách tội bất kỳ ai, chỉ khẩu dụ một câu: "Hoàng cung rất rộng, các khanh cứ quỳ thỏa thích, sẵn tiện đón quốc tang luôn rồi hãy đứng lên."

Văn võ bá quan: "! ! !"

Quốc tang!!

Bệ hạ, ngài còn chưa có con thừa tự! Dù có tức giận đến mấy cũng đừng tự rủa chính mình!

Bách tính phẫn nộ: "Bệ hạ còn chưa khỏi bệnh, vậy mà triều thần lại quỳ trù bệ hạ băng hà! Thời thế loạn lạc, triều chính tang hoang, đáng thương nhất chính là bệ hạ!"

Ván đấu thứ hai, tỷ số 2-0 nghiêng về phía Khuynh Diễm bệ hạ.

Trước khi cô còn chưa khỏe mạnh, không ai dám nhắc lại vấn đề tuyển tú nạp phi này.

Khuynh Diễm nằm trên long sàng uống sữa... khụ, uống 'thuốc' dưỡng bệnh.

Dáng vẻ gầy yếu xanh xao, tiểu nhân dưới đáy lòng chống nạnh cười khẩy.

Muốn đấu với ta? Tưởng ta hiền lành dễ ức hiếp chắc?

Bây giờ long thể của ta chính là thứ quý giá nhất!

Dựa trên kinh nghiệm bao năm bị ăn vạ của ta, ta lấy long thể ăn vạ chết các ngươi!

Hắc Khuyển: [...]

Không sợ triều đấu mưu cao kế sâu, chỉ sợ nhất đấu với kẻ không biết xấu hổ khuyết thiếu liêm sỉ.

Đại nhân vật chắc đang tự hào khi có một học trò giỏi ăn vạ như cô lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play