Trong một góc nhỏ của căn phòng, có ánh sáng trắng xanh không ngừng chợt sáng chợt tắt, âm thanh lo lắng chột dạ thì thào vang lên...

"Tiểu Hỉ, nếu chủ nhân biết chúng ta ở cùng nhau, ngài ấy sẽ tức giận lắm đó."

Đáp lại âm thanh thì thào mờ ám là một giọng nói không chút để tâm: "Mặc kệ hắn, ngươi tiếp tục đi."

"Tiểu Hỉ, như vậy không tốt lắm đâu..." Tiểu Thiết yếu đuối khước từ.

Nhưng cuối cùng đứng trước đam mê dụ hoặc, nó đành phải từ bỏ chống cự, mở ra giao diện cổ phiếu, tung tăng cùng Khuynh Diễm trộm tiền Miên Tửu đi mua thị phần.

Nó rất thích chơi cổ phiếu, nhưng chủ nhân không chịu chơi cùng nó.

Khó khăn lắm nó mới gặp được người bạn tâm giao như Tiểu Hỉ, chủ nhân lại cứ chia rẽ tình cảm chiến hữu thuyền bè cổ phiếu của nó!

Tính tình chủ nhân sao lại càng ngày càng trở nên cổ quái như vậy?

Chẳng lẽ là... di chứng từ bệnh cũ tái phát sao?

Tiểu Thiết vừa chơi cổ phiếu vừa lo lắng, như đứa trẻ đang vụng trộm cha mẹ chơi game thay vì làm bài tập về nhà.

Chợt nó nhìn qua chiến hữu bên cạnh, người máy tí hon không biết trời cao đất dày là gì, không hề có biểu hiện sợ hãi Miên Tửu sẽ nổi giận.

Tiểu Thiết cảm thấy người bạn này của mình quá liều mạng, quyết định nhắc nhở cô một câu: "Tiểu Hỉ, chủ nhân rất hung đó, ngươi đừng cãi nhau với ngài ấy, cũng càng không nên đánh ngài ấy!"

Khuynh Diễm chỉ tập trung nhìn số tiền đang nhảy lên trên màn hình, không hề quan tâm đến lời nhắc nhở của Tiểu Thiết.

Nhưng Tiểu Thiết vẫn tiếp tục giảm thấp âm thanh, thì thì thào thào nói: "Chủ nhân rất sợ bị đánh, mỗi lần bị đánh, ngài ấy liền hoảng loạn, phải dùng tới cả giật điện, rất đau!"

Ngón tay Khuynh Diễm khựng lại, lúc này cô mới dời mắt khỏi số tiền trên màn hình.

Sợ bị đánh? Giật điện? Rất đau?

"Tại sao hắn lại sợ bị đánh?" Khuynh Diễm nhíu mày hỏi.

"Rất lâu trước đây, có một số chuyện để lại chấn thương tâm lý cho chủ nhân, nên ngài ấy tuyệt đối không thể bị đánh."

Tiểu Thiết dừng một chút, lại nói tiếp: "Chủ nhân để ngươi đánh, đây là lần đầu tiên ta thấy trường hợp này đó, nhưng ngươi vẫn nên hạn chế dùng bạo lực với ngài ấy đi."

Khuynh Diễm nhíu mày càng sâu. Chấn thương tâm lý dẫn đến sợ bị đánh? Chỉ có thể là do trước đây bị người ta bắt nạt.

"Là ai đã đánh hắn?" Ta lập tức đi xử lý kẻ đó!

"Ngươi là trẻ sơ sinh, không nên biết quá nhiều về góc khuất của cuộc đời." Tiểu Thiết già dặn thở dài: "Chủ nhân đã nói ngươi chỉ cần vô tư vui vẻ, mọi sóng gió cứ để ngài ấy một mình gánh vác, cho nên ta không thể tiết lộ với ngươi."

Khuynh Diễm: "..."

Tiểu ăn vạ nay đã trưởng thành rồi sao?

Còn biết gánh vác sóng gió, để ta an hưởng tuổi già... Có cái quỷ chứ mà an hưởng!

Gánh vác sóng gió của hắn là một lời không hợp liền hủy diệt thế giới!

Hắn gánh kiểu đó thì để ta gánh cho xong!

"Vậy hiện tại hắn còn bị ức hiếp không?" Khuynh Diễm nhạt giọng hỏi.

Xử lý kẻ ức hiếp hắn, trực tiếp dẹp luôn sóng gió cho hắn khỏi gánh.

Tiểu Thiết nghe hỏi liền tức giận: "Có ba kẻ đáng ghét cứ bắt nạt chủ nhân! Doãn Tường xấu xa, Đổng Thi Lam xấu xa, nhưng xấu xa nhất vẫn là..."

Tiểu Thiết đột ngột dừng lại. Không xong rồi, chủ nhân mà biết nó nói nhiều như vậy chắc chắn sẽ thủ tiêu nó!

Khuynh Diễm gõ gõ lên màn hình của Tiểu Thiết: "Còn người thứ ba?" Đang nói mà dừng lại giữa chừng là dễ bị ăn đấm lắm đấy.

"Ta không thể nói, mà ngươi cũng không cần bận tâm chuyện này đâu. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, chủ nhân cực kỳ không vừa mắt loài người, ngươi đừng nhắc giống loài này trước mặt ngài ấy."

Khuynh Diễm: "..." Có thể bọn mi sẽ bất ngờ lắm, nhưng hiện tại giống loài này đang sống nhờ trong nhà bọn mi đó.

"Con người thật sự rất xấu xa!" Tiểu Thiết nhiệt huyết dâng trào tự mình nói tiếp: "Điển hình là hôm trước, có một người độc ác đánh chủ nhân, đánh đến mức chứng hoảng loạn của ngài ấy tái phát!"

Khuynh Diễm nghe Miên Tửu bị đánh thì lập tức hung lên hỏi: "Ai đánh hắn?" Ai dám đánh tiểu ăn vạ của ta!

Tiểu Thiết nhớ tới liền tức giận: "Là một con người xấu xa, chủ nhân định nhận nuôi cô ta, còn tặng cho cô ta kẹo dâu ngài ấy thích nhất. Nhưng cô ta lừa mất kẹo của chủ nhân, sau đó còn tàn nhẫn đánh ngài ấy!"

Khuynh Diễm: "..."

Hình như tình tiết này nghe hơi quen...

Tiểu Thiết tiếp tục kể: "Chủ nhân đã nói sau này ngài ấy sẽ không bao giờ tin tưởng con người nữa! Xấu xa! Giả dối!"

Khuynh Diễm bình tĩnh trấn định, mở miệng hỏi: "Người đã đánh hắn tên là gì?"

Tiểu Thiết không nhớ rõ, mở thẻ thiết bị lên xem một chút, đáp: "SC019 Nhan Khuynh Diễm, cô ta vừa hung lại vừa gian xảo, sau này có gặp thì ngươi nhớ đề phòng đó!"

Khuynh Diễm: "..."

"Tiểu Hỉ, sao ngươi lại im lặng như vậy? Có phải thấy câu chuyện này quá khủng khiếp làm ngươi không chịu nổi không?" Tiểu Thiết quan tâm hỏi.

Người máy tí hon Khuynh Diễm gật đầu.

Tiểu Thiết tự trách mình, Tiểu Hỉ là trẻ sơ sinh mới thức tỉnh, không thể chịu nổi sự xấu xa của cuộc đời.

Là nó quá sơ xuất, lẽ ra nó không nên kể câu chuyện tàn nhẫn này với cô.

Nhưng Tiểu Thiết nào biết, Khuynh Diễm thấy khủng khiếp không phải vì sự xấu xa của cuộc đời, mà là vì đang lo lắng cho tương lai tươi sáng của mình.

Tiểu ăn vạ anti loài người, mà đối tượng cụ thể bị anti còn là cô.

Một khi hắn phát hiện cô là Nhan Khuynh Diễm, chắc chắn hắn sẽ... bùng phát kỹ năng ăn vạ xuyên lục địa!

Không được rồi, tình hình này không ổn, hay là đánh hắn mất trí nhớ đi!

\*

Tuần này Vũ bận nhiều việc, không thể duy trì lịch đăng ổn định. Khung giờ đăng có thể rất khuya, hoặc sẽ có ngày không có chương.

Vì lo các tiểu bảo bối chờ lâu nên Vũ thông báo trước, qua tuần sau Vũ sẽ đăng đều lại nha.

Hôm trước Vũ có hứa với một bạn tuần này sẽ cập nhật truyện Phồn Tinh, nhưng chắc không giữ lời hứa được rồi, hẹn bạn qua tuần sau nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play