“A Uyển, tỷ cũng muốn đi nhìn tiểu bảo bảo sao?” Mạnh Tự cao hứng tới lôi kéo A Uyển, âm thanh ngọt ngào chết người.

Mạnh Vân nhân nhạt cùng người khác chào hỏi, sau đó liền im lặng híp mắt, căn bản không muốn giao tiếp cùng người khác. Thật may là mọi người đã quen thuộc với tính tình của nàng, nếu không biết chuyện, còn tưởng rằng nàng thanh cao kiêu ngạo, không thèm để ý tới người khác.

Mạnh Phong vẫn như trước chào hỏi cùng người anh em tốt Vệ Huyên hai câu, rồi nói nhỏ cùng hắn, “Biểu đệ, lần
trước ta nghe lời đệ nói, nhờ biện pháp đệ dạy ta, lúc ta vào cung Tam công chúa cũng không tới dây dưa với ta, đệ thật là lợi hại!” Nói xong hắn hướng về phía Vệ Huyên giơ một ngón tay cái, hắn cảm thấy vị tiểu biểu đệ này mặc dù còn nhỏ, nhưng quỷ chủ ý hắn ra thật lợi hại, thật không biết đầu óc hắn cấu tạo như thế nào.

Vệ Huyên liếc xéo hắn, chống lại cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, chê cười nói: “Đừng có cao hứng sớm, chẳng qua chỉ là tạm thời, trừ phi ngươi hủy dung, nếu không nữ nhân kia vẫn sẽ không từ bỏ!”

Mạnh Phong sau khi nghe xong, sờ mặt của mình thở dài than thở nói, “Không có cách nào khác, vóc người dễ nhìn cũng là tội a!”

Hắn đây là đang dùng cách nói nhạo báng, muốn thay đổi không khí một chút, ai ngờ Vệ Huyên lại rất tự nhiên gật
đầu nói, “Đúng là như vậy, bộ dáng này là căn nguyên tội lỗi, nên phá hủy đi.”

“Này!”

Sau khi nói đùa xong, mấy đứa bé đi vào chính viện, Thụy Vương phi vẫn còn đang ở cữ, hơn nữa nguyên nhân vì lúc sinh nở bị chịu tội không ít, hiện nay bà vẫn không thể xuống giường, cho nên mọi người vì quan tâm mà không đi quấy rầy bà, mà chỉ đi vòng qua thăm đứa trẻ mới sinh.

“Thật là xấu xí!” Mạnh Tự chân mày nhăn thành một nhúm.

A Uyển thò đầu nhìn một chút, hồi tưởng lại bản thân đã sống hai đời nhìn thấy nhiều trẻ sơ sinh, nên không phát
biểu ý kiến. Phu thê Thụy Vương đều là tuấn nam mỹ nữ, thì chắc cái bánh bao nhỏ này dáng dấp tương lai cũng sẽ
không tệ. Cổ đại cũng không có cách chỉnh sửa sắc đẹp, đều là tuấn nam mỹ nữ chính gốc, không cần lo lắng phát
sinh việc phụ thân mẫu thân dáng dấp đều xinh đẹp -- nhưng là do chỉnh sửa, hài tử sinh ra lại có dáng dấp xấu xí.

Lúc bọn họ đang bình luận đối với đứa trẻ mới sinh thì nghe được ngoại đầu truyền tới một trận âm thanh xao động, sau đó rất nhanh liền thấy Thụy Vương dẫn Thái tử cùng Thanh Ninh công chúa tới rồi.

Một khắc khi thấy Thái tử kia, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.

Bất quá rất nhanh liền hiểu, lấy địa vị của Thụy Vương bây giờ, đích thứ tử của ông ra đời, Thái hậu cùng Văn Đức đế cũng cực kỳ cao hứng, phái Thái tử tới quan lễ cũng là việc bình thường. Mà Thái tử cũng hiểu địa vị của Thụy Vương ở trong lòng Văn Đức đế, nên luôn giao hảo cùng với phe Thụy Vương, chỉ có ích chứ không có hại, cho nên lúc phụ hoàng phái huynh muội bọn họ tới
cũng đúng theo mong muốn trong lòng hắn.

“Huyên đệ, Phong biểu đệ, còn có Huệ An, Thọ An, Phúc An mấy vị biểu muội cũng ở đây sao?” Thái tử mặt mang theo ôn nhu yếu ớt cười, duy trì dáng vẻ văn nhã thanh quý vô song. Mặc dù gầy yếu, nhưng một thân khí thế lại rất là lẫm liệt, không hổ uy phong của thái tử.

Thanh Ninh công chúa cũng hướng bọn họ gật đầu mỉm cười.

Mọi người rối rít tiến lên hành lễ vấn an bọn họ, Thái tử tiến lên nâng Vệ Huyên, ánh mắt không dấu vết hướng về phía trên người Mạnh Vân liếc nhìn một cái, thấy nàng thần sắc im lặng, không hề giống những cô nương khác khi thấy hắn lúc nào cũng bày ra dáng vẻ xấu hổ muốn tranh thủ làm hắn chú ý, dáng vẻ tươi cười trên mặt lại sâu thêm mấy phần.

“Thái tử ca ca cũng là đến xem đệ đệ sao?” Vệ Huyên hỏi.

Nghe thấy âm thanh ‘Thái tử ca ca’, ánh mắt A Uyển cũng thiếu chút nữa muốn trừng ra ngoài, cái dáng vẻ ngoan ngoãn của tiểu chính thái lúc này có quá không?

Thái tử hướng hắn mỉm cười gật đầu, nhất cử nhất động, từng câu từng chữ đều ưu nhã, giống như một bức tranh đẹp, tuy không anh vũ như Tam hoàng tử, nhưng cũng là thành thục tự nhiên, lại có một khí chất đường đường chính chính tuấn nhã không ai bằng.

“Bất quá đệ đệ của đệ thật là xấu xí, Thái tử ca ca nhìn nhưng không được cười nhạo hắn!”

Thái tử nghe đứa nhỏ này có ý tức giận, liếc nhìn đứa trẻ sơ sinh đang nằm trên giường, không nhịn được cười nói: “Đứa trẻ nào khi ra đời cũng đều như vậy, giống như Thanh Ninh, hồi đó khi vừa sinh ra cũng toàn là nếp nhăn, qua mấy ngày nẩy nở là tốt rồi.”

“Thái tử ca ca!” Thanh Ninh công chúa lập tức tức giận trách cứ kêu một tiếng.

Thụy Vương thấy nhi tử lưu manh nhà mình thân cận cùng Thái tử, trong lòng cũng có mấy phần kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ gì, cười nói: “Đừng nghe Diệp Nhi nói bậy, lúc Thanh Ninh ra đời đã rất đẹp.”

Thanh Ninh công chúa lập tức cười lên, hướng Thụy Vương ngọt ngào nói: “Chỉ có hoàng thúc là tốt nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play