Căn bản trong hoàng cung không có việc gì có thể coi là bí mật, hơn nữa không chỉ không có bí mật, những chuyện bình thường nhất cũng có thể để cho người khác có thể lợi dụng để thiết kế âm mưu.

Cho nên, bất quá chỉ mới qua một ngày, mà tin tức Tam công chúa cùng Vệ Huyên có xích mích đã lan truyền khắp nơi, cũng đã làm thay đổi ánh mắt của rất nhiều người.

Thật ra thì với tính cách của Vệ Huyên, việc hắn và các hoàng tử hoặc là thiếu gia thế gia khác đánh nhau cũng không ít, quả thực là một hỗn thế ma vương. Chỉ bắt nạt một vị hoàng tử hay công chúa thì có tính là cái gì, mọi người coi như chỉ nghe thoáng qua một chút là được, dù sao hắn có Thái hậu che chở, hoàng đế dung túng, Thụy Vương ngang ngược lại luôn bao che khuyết điểm, căn bản không có ai có khả năng thắng được hắn.

Nhưng việc lần này có chút khác biệt, không phải Vệ Huyên luôn luôn rất thân thiết với người dì Trịnh quý phi này không phải sao? Tại sao việc lần này hình như rất không nể mặt Trịnh quý phi nha, không chỉ ở Nhân Thọ cung làm Trịnh quý phi mất mặt mũi, lại còn khi dễ Tam công chúa cùng Ngũ hoàng tử. Tuy nói tính khí hắn không tốt, chỉ cần có một điều không hợp ý thì ngay lập tức hắn có thể giống như một con gà chọi đấu đá gay gắt với Tam công chúa. Nhưng đại đa số Tam công chúa là người nói lời xin lỗi để kết thúc ân oán, rất nhanh sau đó sẽ lại hòa hảo, cho nên mọi người cũng chỉ coi như là tiểu hài tử ầm ĩ, trước kia chỉ nghe một chút cho có, nhưng lần này lại có chút khác biệt.

Rất nhiều người sau khi nghe được, hy vọng người một nhà Trịnh thị không đoàn kết là tốt nhất, cho nên càng làm cho bọn họ càng đấu tranh nội bộ càng tốt. Bất quá vẫn có rất nhiều người chỉ nghe ngóng một chút rồi cũng bỏ qua, căn bản không để ý đến.

A Uyển cũng nghe nói chuyện Vệ Huyên ở trong cung đã có xung đột cùng Tam công chúa và Ngũ hoàng tử, nhất thời liền muốn che trán, cảm thấy đúng là một đứa trẻ đầu gấu mà, thật là duy ngã độc tôn. Khi dễ một tiểu cô thì có tính là gì, chỉ cần bản thân cao hứng là tốt rồi, dù sao bất kể hắn gây ra chuyện gì thì cũng sẽ có người gánh vác thay cho hắn, cũng bởi vì vậy hắn chẳng cần cố kỵ điều gì, cho nên hắn mới có thể có tính cách như vậy, lấy được thì cho là chuyện đương nhiên, không chiếm được thì cũng có thể dùng quyền lực để đoạt lấy.

Nghĩ tới đây, A Uyển không nhịn được cau mày, vô pháp vô thiên như vậy, sau này sợ rằng không biết hắn sẽ gây ra chuyện thương thiên hại lý gì? Đáng tiếc thời xã hội phong kiến này tính mạng còn người đều không đáng bao nhiêu tiền, giết người cũng không phạm pháp. Vệ Huyên sau này nếu như có giết người, thì người ngoài cũng chỉ cảm thấy đây là chuyện bình thường, trực tiếp giúp hắn bao che là ổn thỏa. Nhưng là một người đã từng sống ở xã hội hiện đại có phát trị mười tám năm, rốt cuộc A Uyển vẫn không thể tiếp nhận những chuyện như vậy.

Hơn nữa, bây giờ vị tiểu chính thái lưu manh này lại là vị hôn phu có hôn ước cùng nàng, A Uyển liền có chút nhức đầu. Nàng và hắn không chỉ có mối quan hệ máu mủ với nhau, mà nàng lại còn phải xoắn xuýt với một đứa trẻ lưu manh như vậy, nàng thật sự là không biết nên đối mặt thế nào với chuyện này, phải coi hắn thành lão công tương lai thế nào đây, nàng không có luyến đồng nha.

Nhưng những chuyện này tạm thời để sang một bên, hồi kinh mấy ngày rồi mà A Uyển vẫn ru rú ở trong phòng dưỡng bệnh, rồi thuận tiện gặp các tỷ muội ở Bá phủ một chút.

Hiện tại trong Bá phủ có chín vị tiểu thư, A Uyển đứng hàng thứ sáu trong các tỷ muội, ở trên có năm vị đường tỷ. Người lớn tuổi nhất đó là đích trưởng nữ La Ký Dao ở đại phòng, năm nay đã mười tuổi, người nhỏ nhất hiện còn đang quấn tã, cho nên chỉ có sáu vị tỷ muội đến thăm nàng. Người nhỏ nhất tới đây là tiểu thư La Ký Thù năm nay mới được năm tuổi, là đích nữ của ngũ phòng, cũng bị đưa đến. Không cần phải nói, năm vị phu nhân là muốn thông qua nữ nhi của mình để tạo mối quan hệ tốt cùng tam phòng.

Tỷ muội quá nhiều, hơn nữa các vị tiểu thư thân thể đều rất yếu đuối, rất dễ bị bệnh, A Uyển mặc dù vừa nhìn thấy Thất muội muội mũm mĩm dễ thương là thích ngay, nhưng cũng không dám đưa tay ra ôm nàng hay tỏ ra thân thiết cùng nàng, chẳng qua nàng chỉ thuận tay đem một đĩa kẹo lạc đường xốp giòn trên bàn cạnh mình chuyển qua bên cạnh nàng.

“Cám ơn Lục tỷ tỷ.” La Ký Thù mới năm tuổi mềm mại ngọt ngào lên tiếng nói cảm ơn, lộ ra một khuôn mặt bánh bao tròn tròn trắng trẻo khiến người ta yêu thích.

A Uyển đưa tay sờ sờ đầu của nàng, khẽ cười đáp lại.

Nụ cười này của nàng, hoàn toàn hòa tan khuôn mặt luôn lạnh tanh bình thản thường ngày, cả người lộ ra cốt cách xuất thần, không giống như lúc trước cả người chỉ bao phủ một loại cảm giác nhợt nhạt bệnh hoạn, càng làm nổi bật thêm mấy phần vẻ đẹp của khuôn mặt.

Mấy tiểu thư ngồi ở đây bồi nàng cũng cảm thấy sợ hãi mà run lên, sau đó La Ký Dao nhẹ nhàng lấy tay đặt trên trán của nàng, ôn nhu nói: “Lục muội muội phải cười thật nhiều, muội cười lên rất đẹp.”

Tam tiểu thư La Ký Linh cùng ngũ tiểu thư La Ký Du lập tức phụ họa theo, các nàng phóng đại lời nói của tỷ tỷ, hành vi giả dối cố ý lấy lòng. Chắc là các nàng được mẫu thân Nhị phu nhân phân phó, muốn tạo quan hệ tốt cùng A Uyển.

Cũng không trách được tại sao lúc này các nàng lại tranh nhau biểu hiện ở trước mặt A Uyển. Trưởng công chúa Khang Nghi quanh năm đều ở tại phủ công chúa, một tháng cũng chỉ có vài ngày đến ở trong Bá phủ, nếu có thời điểm A Uyển bị bệnh, không thích hợp ra cửa gặp gió, thì có khi đến mấy tháng cũng không trở về Bá phủ. Cho nên A Uyển lớn như vậy rồi nhưng thời gian sống cùng các vị tỷ muội trong phủ cũng không nhiều,  cũng không quá thân thiết. Coi như nếu có trở về Bá phủ, cũng chỉ thường đóng cửa dưỡng bệnh, người ngoài cũng không dễ dàng tới quấy rầy nàng, cho nên cho dù các vị tỷ muội có âm mưu muốn làm quen một chút cũng không có biện pháp.

Mọi người trong nhà cũng không chung đụng nhiều với A Uyển, nên cũng không thân quen với nàng lắm. Trong ấn tượng cũng chỉ có lúc nàng xuất hiện chào hỏi trong chốc lát, lúc đấy khuôn mặt đều mang vẻ tái nhợt vì bệnh hoạn cần an tĩnh, tạo cho người ta cảm giác rất dễ quên mất. Nếu như cùng người khác nói chuyện, âm thanh cũng vô cùng chậm chạp suy yếu, thần sắc cũng lạnh lùng bình thản, nghe nói là do hàng năm nàng bị bệnh đến mức liệt giường, nên hạn chế vẻ hỉ nộ ái ố vân vân các thứ.

Lúc các vị tiểu thư nghe nói tình huống của nàng, thật ra trong lòng cũng cảm thấy nàng thật đáng thương. Sau này nàng theo Trưởng công chúa Khang Nghi xuống Giang Nam ba năm, sau khi trở lại nghe nói thân thể tốt hơn một chút so với trước kia, nên các nàng mới có thể đến trò chuyện chơi đùa cùng nàng.

A Uyển hôm nay tinh thần đã khá hơn một chút, cũng muốn chiêu đãi các tỷ muội ở Bá phủ, nhóm tỷ muội tuổi cũng đều còn nhỏ, nên cũng không có xung đột lợi ích gì cùng nàng, cho nên ở chung cũng hòa thuận vui vẻ. Trong lúc A Uyển cực kỳ chiếu cố Thất muội muội La Ký Thù, bởi vì vị tiểu thư nhỏ này thật sự là vô cùng dễ thương. Lúc thời điểm ăn cái gì, bàn tay trắng nõn non mềm nhỏ bé cầm lấy giống hệt như một chú chuột đồng nhỏ gặm đồ ăn vậy, lộ ra dáng vẻ ngây thơ đơn thuần thật là vô cùng dễ thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play