Tam công chúa cười lạnh với bà một tiếng.
Trịnh quý phi giận đến vỗ bàn, "Đừng cho Bổn cung nhìn cái dáng vẻ này, chẳng lẽ Bổn cung còn không trị được ngươi."
Thấy mẫu phi thật sự tức giận, Tam công chúa liền thu hồi biểu tình trên mặt, ủy khuất nói: "Mẫu phi, Thôi Quý Nhân lấy chúng ta làm bàn đạp, thật đáng hận, vì sao nữ nhi không thể trừng trị nàng ta? Con bây giờ cứ vừa nhìn thấy bộ mặt ra vẻ từ ái của nàng ta liền cảm thấy chán ghét, nàng có thể sinh được nữ nhi lớn như con sao."
"Chờ ngày nào đó phụ hoàng con chán ngấy nàng ta, thì lúc đó con làm như thế nào đều được, chẳng qua là bây giờ không được." Trịnh quý phi thấy biểu hiện không cam lòng của nàng, lại là một trận nhức đầu, thầm nghĩ mình tại sao lại sinh ra một nữ nhi ngu xuẩn như vậy chứ.
Bất đắc dĩ, Trịnh quý phi không thể làm gì khác hơn là đem nàng kéo qua, bắt đầu dạy nữ nhi, không nói đem nàng dạy thành thông tuệ được như Thanh Ninh công chúa có thể giúp mẫu thân mình, ít nhất chỉ cần không gây hấn làm ra những chuyện ngu xuẩn là được.
Tam công chúa bị phạt ở lại Triều Dương cung chép sách, cho nên lúc này hoa nở, Thái hậu ở ngự hoa viên tổ chức
thưởng hoa yến, khó có khi A Uyển theo mẫu thân vào cung tham gia yến tiệc, Tam công chúa lại không có cơ hội lộ diện, lại càng không thể đi tìm A Uyển gây phiền toái. Không có Tam công chúa giúp một tay, Ngũ hoàng tử cũng không lý nào đơn độc trêu trọc A Uyển tìm xui, chỉ có thể than thở, khó có khi người Vệ Huyên để ý vào cung, cơ hội liền như vậy bỏ lỡ.
Vệ Huyên từ trong cung đi ra, liền chạy thẳng tới phủ Trưởng công chúa Khang Nghi tìm A Uyển.
Bắt đầu từ buổi sáng mưa liền rơi không ngừng, mặc dù liên tục mưa phùn, chờ lúc Vệ Huyên đến Tư An viện của A Uyển, vạt áo hắn đã bị mưa làm ướt, giọt mưa rơi vào vạt áo màu đỏ liền làm vạt áo biến thành màu đỏ sậm, giống như vạt áo bị dính máu vậy.
Vệ Huyên đời trước đã thấy quá nhiều máu tanh, đời này liền thích loại quần áo màu đỏ, màu sắc càng thiên về màu đỏ đậm, vừa nặng nề lại đường hoàng, giống hệt như dùng máu nhuộm quần áo vậy, màu này cũng giống như tâm tư vặn vẹo u ám của hắn, hắn cực kỳ yêu thích màu này. A Uyển thấy hắn từ bên ngoài mang theo một cỗ khí lạnh đi vào, vội vàng hướng về phía giường nhỏ ấm áp rụt vào một cái, nói với hắn: "Đệ nhanh một chút đem quần áo ướt sũng thay ra, cẩn thận không lại ngã bệnh."
Vệ Huyên đáp một tiếng, liền ở trước mặt nàng trực tiếp cởi áo khoác bị ướt, cởi cho đến khi chỉ còn dư lại một chiếc áo lót trắng tinh mặc ở trong cùng, liền đi về hướng giường nhỏ nàng đang ngồi.
Chỉ mặc áo lót màu trắng như vậy có thể nói là quần áo xốc xếch, chỉ có khi ở trong phòng cần phải viên phòng mới mặc như vậy, trừ người bên gối thân cận nhất thì không thể để lộ bộ dáng như thế cho bất kỳ ai. Mặc dù bây giờ Vệ Huyên vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã là một nam nhi tám tuổi, vốn không nên ở trước mặt cô nương hành động như vậy. Thanh Yên Thanh Chi muốn nói nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của tiểu Quận chúa lại thôi, chỉ đành nuốt lời định nói lại.