Đối với Thái tử Vệ Diệp, là đứa con đầu lòng, cho nên Văn Đức đế luôn yêu mến vô cùng. Với lại bản thân hắn năm đó bị quấn trong gió mưa tranh đoạt, khiến Thái tử bị liên lụy, đang từ một hài tử khỏe mạnh liền biến thành một đứa trẻ yếu đuối, Văn Đức đế trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy, luôn muốn cấp cho đứa con trai này những thứ tốt nhất. Hơn nữa Văn Đức đế bây giờ còn trẻ tuổi, nhi tử phía dưới đứa nào đứa nấy cũng đang trong độ tuổi vị thành niên, đối với ngôi vị hoàng đế của hắn cũng không có gì uy hiếp, tự nhiên nguyện ý làm một phụ hoàng tốt.
Thái hậu nhìn bộ dáng đau lòng của hắn, tất nhiên biết tâm tư này của con trai. Nguyên nhân cũng bởi vì Thái tử, cho nên cho dù hoàng hậu luôn làm ra mấy chuyện điên rồ ngu xuẩn, hắn cũng tha thứ mấy phần, để tùy ý nàng giày vò.
"Nhân tuyển thái tử phi đã có, chẳng qua còn nên tuyển thêm một trắc phi." Thái hậu suy nghĩ một chút, lại nói: "Ai gia muốn là nhân ngày hoa nở làm một yếu tiệc ngắm hoa, không bằng thưởng hoa yến năm nay, thuận tiện ai gia mời mấy tiểu thư nhà huân quý và nhà triều thần trong kinh vào cung, đến lúc đó cẩn thận chọn lựa một người, Hoàng thượng xem coi thế nào."
Văn Đức đế suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể, liền gật đầu để kệ mẫu hậu an bài. Thái tử mặc dù thân thể không
tốt, nhưng cũng không thể chỉ có một thái tử phi, không bằng cũng nên chọn trắc phi.
Hai mẹ con lại trò chuyện một chút, Văn Đức đế còn bộn bề chính sự nên rất nhanh liền rời đi.
Chờ đến lúc Văn Đức đế rời đi, hoàng hậu cũng đã xử lí chuyện của Thôi Quý Nhân.
Thái y chẩn mạch cho Thôi Quý Nhân, Thôi Quý Nhân cũng không sinh non, mà là gần đây ăn vật lạnh, dẫn tới kỳ kinh nguyệt không đều, khí huyết tích ứ, Tam công chúa đụng một cái, làm nàng té vừa vặn thông bế tắc ứ máu, thuận kỳ kinh nguyệt, sẽ gây đau đớn khó nhịn, cũng không phải là sinh non.
Thôi Quý Nhân năm trước được thừa sủng, đến tháng một nguyệt sự không đến đúng kỳ hạn, kéo dài nửa tháng, nguyên tưởng rằng là mang bầu, cũng không ngờ lại là vì nàng trong tiệc tân niên ăn nhiều vật lạnh, làm nguyệt sự chậm trễ nửa tháng. Như vậy, Tam công chúa mặc dù lỗ mãng một ít, nhưng tội lại không quá lớn, hoàng hậu phạt nàng cấm túc tại Triều Dương cung một tháng, chép phạt nữ giới một trăm lần.
Chẳng qua trách phạt này đối với Tam công chúa mà nói, lại càng khắc sâu hơn oán hận của nàng đối với Thôi Quý Nhân.
Trịnh quý phi rất là nhức đầu, Thôi Quý Nhân mặc dù khiến cho bà ngứa mắt, nhưng hoàng đế bây giờ đang cảm thấy nàng mới mẻ, tốt nhất không nên động thủ, cứ tạm thời giữ lại nàng ta lại là tốt nhất. Nhưng nữ nhi ngu xuẩn không nuốt trôi cục tức kia, muốn tìm Thôi Quý Nhân gây chuyện, khiến bà giận đến không chịu được.
"Được rồi, sau này ở trong cung chép sách, chớ đi ra ngoài gây họa nữa." Trịnh quý phi vuốt mi tâm nói: “Con cũng đã là một đại cô nương rồi, không thể giống như khi còn bé tùy hứng manh động như vậy được.”