Hề Mặc tiếp tục chịu đựng đau đầu, nhẹ nhàng, nhã nhặn từ chối: "Gỡ nó xuống sẽ rất mất thời gian, tổ quay còn đang đợi tôi trở lại, nếu như chậm trễ sẽ không tốt.”
Trầm Khinh Biệt nghe nàng nói vậy, thấy cũng đúng, nhìn về phía trước cảm thấy sốt ruột thay nàng nói: “Vậy tôi đây không làm cô chậm trễ thời gian nữa. Cô đi nhanh đi a. Đúng rồi, chắc cô là người của tổ phim Tuy Đình rồi, tôi nghe nói tối nay ở đây chỉ có tổ Tuy Đình quay thôi.”
Hề Mặc không nghĩ tới lương tâm cô ấy đã trổi dậy, cuối cùng cũng không còn hỏi đông hỏi tây nữa, nàng như nhận được đại xá, trêи mặt bình tĩnh nói: “Tôi ở tổ phim Tuy Đình.”
Trầm Khinh Biệt vui mừng nói: "Được rồi, vậy cô đi trước a, bye bye."
"Bye bye."
Rốt cuộc cũng nghe cô ấy nói xong rồi, Hề Mặc không dám bước nhanh để rời khỏi, hiện tại trong mắt Trầm Khinh Biệt, nàng là một người thị lực có vấn đề nghiêm trọng, lại không đeo kính áp tròng, đi đường tất nhiên sẽ không thuận tiện như người bình thường, mà sẽ sợ đụng phải chướng ngại trêи đường do không nhìn thấy rõ vì vậy phải rất cẩn thận, cho nên nàng bây giờ đang nhập vai vào một người có vấn đề về mắt, híp mắt lại đi đường rất thận trọng.
Trầm Khinh Biệt dõi theo Hề Mặc rời đi, lúc này mới xoay người lại, kết quả vừa quay sang thì đối mặt với thần sắc một lời khó tả của Úc An.
Mặt Úc An khó hiểu, hỏi cô: "Chị đã chào với cô, cô ấy cũng đã đi, em còn chê chưa đủ phiền phức chạy theo người ta hỏi có biết em hay không?”
Trầm Khinh Biệt ra vẻ đắc ý, nói: "Chị nhìn cho kỹ a? Em cho chị biết, sỡ dĩ em hỏi như vậy là cố ý muốn thử cô ấy. Chị nghĩ đi, ban đầu cô ấy nhìn thấy chúng ta trêи đường, rất có thể đã nghe được những lời em nói khi nãy, nhưng rõ ràng cô ấy chỉ chào buổi tối với chúng ta rồi bỏ đi, em nổi tiếng như vậy, chẳng lẽ cô ấy thật sự không biết sao?”
Úc An nói: "… Khanh Khanh, em đúng là rất nổi tiếng, nhưng đâu phải ai ai cũng biết em.”
Trầm Khinh Biệt: "…"
Trầm Khinh Biệt muốn làm cho cô đuối lý, tiếp tục phân tích, nói: “Lúc đấy em cảm thấy nhất định cô ấy có vấn đề. Lỡ như là giả bộ không biết gì, sau đó vừa quay lưng lại đi cung cấp cho bọn cẩu tử chuyện này, nói hình tượng của em từ trước đến giờ có bao nhiêu giả tạo, giả tạo như thế nào, thật ra em không phải người thế này, không phải dạng thế kia, đại khái là như vậy, chị thấy em nói có đúng hay không.”
Úc An cũng không nghĩ tới cô có thể suy nghĩ kỹ càng sâu xa như thế, lại phân tích rất rõ ràng, hợp lý, khó kiềm được xúc động nói: “Đúng vậy, cũng có khả năng này, em cũng biết tính toán đấy.”
Lúc này Trầm Khinh Biệt thấy cô ấy tán thành hành động của mình, càng nói càng hăng: “Cho nên em phải đi thử cô ấy. Em hỏi cô ấy có biết em hay không, nếu như cô ấy thực sự như em nghĩ, nhận ra em nhưng lại giả vờ như không biết, khi cô ấy bất ngờ bị em hỏi như vậy, trong lòng sẽ cảm thấy hơi bối rối sẽ rất dễ bị bại lộ, nhưng em không nghĩ là cô ấy lại vô cùng bình tĩnh, cho nên em mới quyết định, dùng đèn pin soi lên mặt mình, chị nói xem đã rất gần như vậy rồi, em lại chiếu lên mặt mình, nếu như cô ấy biết em, thật sự sẽ không có biểu hiện gì khác thường sao? Chỉ cần cô ấy có chút gì đó không đúng, với khoảng cách đó, em hoàn toàn có thể thấy được, sau đó sẽ để cố ấy lộ mặt thật.”
Úc An có chút kinh ngạc nhìn cô. Thì ra hành động ngốc nghếch vừa rồi của em ấy có che dấu huyền cơ, liền thấy cảm giác đau đầu đau ngực khi nãy của mình tiêu tán đi vài phần, hiếm khi có được trạng thái tâm bình khí hòa lúc em ấy mở miệng.
Trầm Khinh Biệt phải nói tiếp: "Chỉ cần cô ấy lộ sơ hở, đến lúc đó em sẽ tặng cô ấy một ít thủ đoạn, để cô ấy không dám yêu sách với bọn phóng viên kia.”
Úc An lập tức liếc nhìn cô: "Thủ đoạn gì?"
Trầm Khinh Biệt: "…"
"Sau đó thì sao?" Úc An tiếp tục híp mắt nhìn cô: "Trong lòng em đã có tính toán hết thảy nhũng thứ này, tại sao vừa rồi nói chuyện dây dưa với cô ấy, cũng rất vui vẻ đó a?
Trầm Khinh Biệt cười rộ lên: "Nhưng em lại không nghĩ tới cô ấy thật sự không biết em là ai, sau khi em dò xét mới phát hiện thì ra thị lực cô ấy không được tốt, căn bản không thấy rõ bộ dáng em là gì nữa mà, hơn nữa nhìn biểu hiện cô ấy đoán chừng cũng không nghe thấy chúng ta nói chuyện, chắc chắn cô ấy sẽ không yêu sách, làm em phải lo lắng một hồi.”
Úc An: "…"
… Khó trách, khi nãy sau khi tắt đèn pin thì không giả vờ giả vịt nữa, thì ra là bị mỡ heo che tâm.
Úc An đành phải nhắc nhở: "Em có nghĩ tới cô gái kia đang diễn trò lừa em hay không, thật ra mắt cô ấy không có vấn đề, nên cái gì nghe đã nghe, nên thấy thì cũng đã thấy.”
"Làm sao có thể." Trầm Khinh Biệt khoát khoát tay: "Em tin cô ấy. Nếu muốn diễn được như vậy, nói thế nào thì cũng cỡ ảnh hậu à nha, chị nhìn đi ngay cả trợ lý bên cạnh cũng không có, cái đó là đãi ngộ dành cho ảnh hậu sao?”
Úc An đè lại huyệt thái dương đang nhảy loạn lên, chậm rãi nói: "Nói không chừng hiện tại cô ấy vẫn chưa ra mắt, sau này có thể trở thành ảnh hậu rồi sao?”
Trầm Khinh Biệt bất ngờ, sau đó cả kinh nói: "Chị nói cũng rất có đạo lý."
Úc An: "…"
Vừa nhắc đến Trầm Khinh Biệt lại bắt đầu: "Cô gái này thật thú vị ah, không giống như chị luôn chọc tức em, luôn cho là em nói chuyện rất phiền phức, cô ấy rất thông minh, còn biết lấy khăn che mặc viện cớ đang quay phim, tránh gặp phải nguy hiểm trêи đường đi, chị nói xem lý do hay như vậy làm sao có thể nghĩ ra được. Nhưng cô ấy nói thị lực của mình không được tốt, nhìn cô ấy nói chuyện với em một mực híp mắt lại, đúng là đáng thương mà. Mắt của diễn viên rất quan trọng, cô ấy như vậy sợ là lúc quay phim sẽ gặp rất nhiều khó khăn, khi quay con phải đeo kính áp tròng, không sợ như lỡ có gì sẽ tổn thương đến mắt sao, em thấy cô ấy hẳn là nên đi đến bệnh viện để làm phẩu thuật mắt, nhưng cũng có người không có biện pháp để phẩu thuật, phải nhìn xem tình huống cụ thể của mắt như thế nào. Còn nữa ah, tuy cô ấy che mặt lại, ánh sáng cũng không được tốt, nhưng mà kỳ thật em nhìn thân hình cô ấy lại có chút quen mắt, tuy nhiên, những người em quen biết không có người nào có vấn đề về mắt như vậy, em vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đấy, hay là chị giúp em phân tích phân tích….."
Úc An: "…"
Xoay người bỏ đi.
Trầm Khinh Biệt thấy cô ấy bỏ đi rồi, sốt ruột gọi cô lại: "A Úc! Em còn chưa nói xong mà, chị khoan hả đi ah!"
Úc An nghe thấy cô gọi lai, quyết định dứt khoát đi tiếp, bước đi nhanh chóng, giống như chỉ cần ở lại thêm một giây sẽ bị tức chết, đát đát đát đi thẳng về phía trước.
Trầm Khinh Biệt: "…"
Em thật sự vẫn chưa nói xong mà, sẽ rất khó chịu.
Chỉ chốc lát, Úc An dừng lại, xoay người trở về, lực bất tòng tâm nói: "Thôi được rồi, nói tiếp đi cưng, chị nghe."
Trầm Khinh Biệt tranh thủ nói từ quá khứ đến tương lai.
Vừa đi, vừa tiếp tục chuyển động cơ miệng.
Trêи đường trở về, Hề Mặc thấy Cố Tê Tùng đang chạy đến, Cố Tê Tùng nhìn thấy tin nhắn, thông qua định vị của điện thoại chạy đến chỗ nàng.
Cố Tê Tùng hỏi lại nàng kỹ càng mọi chuyện, Hề Mặc kể lại chi tiết tình hình từ lúc nàng bắt đầu đuổi theo cô gái đội mũ, chỉ là bỏ đi sự kiện nàng tình cờ gặp được Trầm Khinh Biệt.
Đáng tiếc là, cô gái kia bị mất dấu rất nhanh, không thu thêm được bất kì manh mối nào, nhưng lúc đó từ phía xa Hề Mặc có chụp được vài tấm ảnh, bên trong có bóng lưng mơ hồ của cô gái đó, để tiện điều tra đã gửi sang vài tấm cho Cố Tê Tùng.
Đợi hai người trở tại tổ, Nguyễn Dạ Sênh đã qua quay xong hết mấy phân đoạn, đang ngồi nghỉ ngơi, thấy Hề Mặc và Cố Tê Tùng đồng thời trở về, cô nhạy cảm nhận ra có lẽ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hỏi Hề Mặc: “Trước đó không thấy cô ở đây, đi đâu vậy?”
Hề Mặc chi tiết nói: "Khi đó tôi nhìn thấy một cô gái đội mũ, cảm thấy rất kỳ lạ nên đi theo ra ngoài. Cụ thể đã nói rõ với Cố Tê Tùng, nhưng tiếc là cô gái đó biến mất quá nhanh, không thu được kết quả gì.”
Nói đến đây, Hề Mặc mở điện thoại ra, cho cô xem những tấm hình.
Gần đây gặp phải nhiều chuyện đều rất kỳ quái, hai người các nàng đều rất cẩn thận quan sát động tĩnh ở phim trường, Nguyễn Dạ Sênh vừa nhìn vừa nói: “Tất cả đều là bóng lưng, cô có nhìn thấy mặt cô gái đó không?”
"Cô ta rời đi rất vội vàng, không thấy rõ.”
Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn Hề Mặc, hơi cau mày: "Trêи đường đi cô không có gặp chuyện gì chứ?”
"Không có gì." Hề Mặc nhìn được cô đang che dấu lo lắng trong lòng, nói: “Lúc đó tình huống khẩn cấp, mắt thấy người đó đã sắp bỏ đi, cô lại đang quay phim cho nên tôi không kịp báo cho cô biết, nhưng cũng đã nói cho Cố Tê Tùng. Có Cố Tê Tùng ở đó, không có vấn đề gì."
Cố Tê Tùng xin lỗi nói: "Nguyễn tiểu thư, Tiểu Mặc đã từng đặc biệt nhắc nhở tôi phải bảo vệ tốt cho cô, chỉ là lúc cô gửi tin nhắn, Lộ tiên sinh tìm tôi có việc, tôi không thể lập tức xem tin nhắn, chỉ chậm một chút. Nhưng nếu như sau này có tình huống tương tự, cô phát xong tin nhắn rồi gọi điện thoại cho tôi, không cần phải lên tiếng, sau khi chuông đổ ba hồi cô cứ tắt máy, tôi sẽ kịp thời kiểm tra.”
Hề Mặc lại nghe ra trọng điểm khác, nhẹ giọng hỏi lại: "Hề Mặc đã từng nhắc nhở anh bảo vệ tôi?"
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Cố Tê Tùng nói: "Đúng vậy, Tiểu Mặc, em ấy đặc biệt quan tâm cô. Đường Đường tiểu thư có nói với tôi, cái này gọi là mối liên kết.”
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Cố Tê Tùng là một người khó hiểu khiến người ta phải bực bội, có thể nói ra mấy câu đó đã là cực hạn của anh ta rồi, nhìn thấy không còn chuyện gì khác, anh ta gật gật đầu với hai người rồi đi đến một chỗ không xa đứng ở đó, vị trí đó có thể đem tất cả tình huống diễn ra trêи phim trường thu hết vào tầm mắt, lại có thể trả lại không gian cho Hề Mạc và Nguyễn Dạ Sênh.
Đương nhiên chỉ còn Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở đằng kia.
Nguyễn Dạ Sênh cũng không nói chuyện, mang ghế gấp từ bên kia xích lại gần Hề Mặc, dựa vào ghế của Hề Mặc, chống cằm nhìn xem nàng.
Hề Mặc yên lặng di chuyển ra mép ghế: "Dựa vào gần như vậy làm gì?"
Nguyễn Dạ Sênh cười tủm tỉm, nói: "Tới gần một chút, mới có thể có nhiều mối liên kết hơn.”
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi đây thật ra là vì Đường Đường. Đường Đường rất thích chơi với Cố Tê Tùng, tuy nhiên người kia lại rất khó hiểu, có lẽ Đường Đường nói với anh ta tất cả những cái này là liên kết, Cố Tê Tùng đương nhiên là tin, nếu như chúng ta không phối hợp với nhau, Cố Tê Tùng sẽ nghĩ là Đường Đường nói dối đấy. Cô nhìn, cô đối xử tốt với Đường Đường như vậy, còn đặc biệt tăng lương cho cậu ấy, cho nên cô đành lòng để Đường Đường ở trong mắt Cố Tê Tùng là kẻ nói bậy sao?”
Hề Mặc cười lạnh nói: "Cô ngụy biện nhiều thật."
Cố Tê Tùng nhìn quanh phim trường, sau đó nhìn qua hai người.
Mắt thấy Nguyễn Dạ Sênh dựa vào gần như vậy, khóe mắt, đuôi mày cười hoa cả lên, Hề Mặc mặt băng bó, đưa tay qua khoát lên vai cô, nói: "Dựa gần như vậy có đủ hay không?"
Đương nhiên Nguyễn Dạ Sênh vẫn chưa chuẩn bị, tim và người run lẫy bẩy, kinh ngạc quay sang nhìn nàng.
Mắt Hề Mặc vẫn nhìn về phía trước, nói: "Phối hợp, phối hợp."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Hết chương 66
Ed: Mà ta nói cho dù thím Sênh có phúc hắc cỡ nào thì level vẫn chưa thể chạm đến đỉnh cao của Hề Mặc được.. hắc hắc :)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT