Hề Mặc cách đây vài ngày thì đã biết tin tức Trầm Kinh Biệt muốn đến thăm đoàn phim, vốn sớm đã chuẩn bị tốt tâm lí. Chỉ là không ngờ, Trầm Khinh Biệt lại vội vàng xuất hiện vào buổi tối thế này nên không thể nào chuẩn bị kịp, lại còn chạm mặt nhau ở trong một cái chỗ đã tối tăm lại còn vắng vẻ, đến một chỗ tránh mặt cũng không thể tìm được.
Càng không nghĩ tới chính là, nàng vừa vặn nghe thấy Trầm Khinh Biệt và người đại diện của cô ta đang nói về một số chuyện riêng không thể để người ngoài nghe được.
Những lời kia đột ngột bị người ngoài nghe thấy sẽ rất khó xử, điểm này ba người ở đây trong lòng ai cũng hiểu rõ. Mà nếu những nội dung này đến được tai giới truyền thông, địa vị bây giờ của Trầm Khinh Biệt sẽ bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, đến lúc đó có bao nhiêu phong ba bão táp, ba người cũng đều nhất thanh nhị sở.
Hề Mặc biết rõ hiện tại trong lòng Trầm Khinh Biệt đang rối như tơ vò, nếu không cô ta sẽ không phải diễn như vậy, mặt còn cười tươi, giả bộ như đang trầm mê trong lời thoại, thần thái như không để ý có người đang đến.
Nếu cô ấy phải giả bộ như vậy, đương nhiên không thể đi đâm phá.
Vì vậy Hề Mặc thoáng đi về phía trước hai bước, đầu nghiêng ra trước, híp hai mắt lại tạo thành một khe hở mê mang nhìn, đánh giá Trầm Khinh Biệt rồi quay lại đánh giá người đại diện đứng bên cạnh, nhẹ gật đầu với hai người: "Buổi tối tốt lành."
Đây là thuộc dạng chào hỏi theo phép lịch sư. Ví như những người cùng chung một đoàn phim nhưng không quen thuộc với nhau, chỉ suy tính từ góc độ của một người đồng sự, lúc gặp nhau trêи đường thì lên tiếng chào hỏi, nhưng không đến mức độ tâm sự hàn huyên, chào hỏi xong thì tiếp tục đi đường.
Trầm Khinh Biệt chưa kịp mở miệng thì người đại diện Úc An của cô đã phản ứng cực kỳ nhanh, không hổ là người đại diện của đoàn đội, năng lực giao tiếp là một trong những sở trường, cười đáp lại: "Buổi tối tốt lành."
Hề Mặc đã sớm biết đến EQ của Úc An, tuy nàng không chào đón Trầm Khinh Biệt nhưng ấn tượng đối với Úc An thì không tệ. Nàng gật đầu lần nữa với Úc An, chào hỏi đã xong, vô cùng tự nhiên bước lên, muốn tiến về phía trước..
Như vậy rất nhanh việc này có thể được lật sách thuận lợi, ai ngờ nàng vừa mới đi ra có vài bước thì bị Trầm Khinh Biệt gọi lại: "Chờ một chút, tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Hề Mặc: "…"
Tôi đã phối hợp để diễn với cô rồi đừng nói là cô đang làm ngơ không nhìn thấy gì!
Đến lúc tôi phải đi rồi đừng nói là cô đang muốn làm phức tạp vấn đề này lên!
Hề Mặc dừng lại, xoay người,bình tĩnh tự nhiên nói: "Xin hỏi có chuyện gì?"
Trầm Khinh Biệt đi về phía nàng, Úc An nhìn thấy, biết rõ có thể sẽ có chuyện xấu xảy ra, nhanh chóng kéo cô lại, nhưng níu lại thì đã trễ, cách đó không xa Trầm Khinh Biệt đã chạy đến trước mặt, nho nhã lễ độ hỏi nàng: "Cô không nhận ra tôi sao?"
Nổ lực của Úc An đổ sông đổ biển: "…"
Chỉ biết một tay đỡ trán, đau đầu, tay kia ôm chặt ngực trái mình, ngực đau.
Hề Mặc: "…"
Ai quy định mọi người đi trêи đường lớn đều phải nhận ra cô!
Người đại diện của cô bây giờ rất cần cô đến cứu giúp, cô không nhìn thấy sao!
Hề Mặc không còn cách nào, chỉ đành híp mắt mờ mịt một lần nữa, bộ dạng phục tùng áy náy nói: "Xin lỗi… Tôi không biết cô. Kỳ thật cũng không thể nói như vậy, hiện tại tôi không nhìn thấy cô rõ lắm."
"Có phải do hiện tại sắc trời đã tối mà đèn trêи đường này lại chiếu sáng không tốt? " Trầm Khinh Biệt nói, thậm chí còn lấy điện thoại ra, bật đèn pin công năng, chiếu lên mặt mình, tiếp tục cười nói: "Vậy bây giờ cô nhìn xem?"
Hề Mặc: "…"
… Có phải cô bị ngốc không đấy!
Khó trách Úc An đứng ở phía sau, sắc mặt tuy tươi cười đúng mực nhưng trong ánh mắt là một bầu tâm trạng như muốn tự tuyệt hậu thế.
Làm gì có nghệ sĩ nào lại thiếu tâm nhãn đến như vậy, tự cầm đèn pin chiếu vào mặt mình, còn hỏi người khác có biết mình hay không.
Người đại diện nhìn thấy cảnh này như muốn đi tự sát.
Trong lòng Hề Mặc đã nổi lên một trận sóng to, nhưng trêи mặt lại phẳng lặng như nước mặt hồ, Trầm Khinh Biệt đã tự soi rọi mặt mình như vậy rồi, nàng phải biết thời biết thế quan sát trước sau, một loạt động tác này nàng vẫn giữ nguyên trạng thái híp mắt suy nghĩ, cuối cùng bộ dáng vẫn mơ hồ nói: “Tôi xin lỗi… Tôi vẫn không thấy rõ cho lắm, bây giờ tôi nhìn cô như cô nhìn về phía trước đều là bóng mờ."
Nàng nói đến đây, lại cúi đầu xuống, có vẻ như xấu hổ, trả lời: "Nói thật với cô a, thật ra mắt tôi đặc biệt không tốt, cô cũng biết khi quay phim thì không có cách nào, đành phải đeo kính áp tròng. Khi nãy, đang lúc quay thì kính áp tròng không biết thế nào lại bị rơi ra, không có nó tôi như người mù, không thể nào tiếp tục quay phim, cho nên tôi liền từ đoàn phim bên kia đi ra, trở về lấy kính áp tròng khác.”
Vốn từ đầu nàng đã định dùng lí do này để thoái thác rời đi. Cho nên khi bắt đầu chào hỏi với Trầm Khinh Biệt nàng đã híp mắt mơ hồ nhìn xung quanh, chuẩn bị kỹ càng. Mà hiện tại nàng đang mặt một thân hắc y, còn có cái khăn đen che mặt, nhìn đến liền biết đó là trang phục để quay phim, mọi thứ ăn khớp nên không có vấn đề gì lớn, kết hợp với các hành động trước sau, nàng nói dối như thật.
Trầm Khinh Biệt nghe xong, lập tức dẹp di động vào, cười cười với nàng: "Thì ra là vậy, thực không có ý tứ ah."
Nếu như nói trước kia khi cô cười để cố tình tôn tạo nên vẻ tinh xảo thì bây giờ nụ cười lại mang theo hương vị của sự chân thành.
Hề Mặc cười nói: "Cô hỏi tôi như vậy, có phải cảm thấy tôi sẽ nhận ra cô không? Thật ra thì tôi nhìn cô có chút quen mắt, nhưng bây giờ thục sự không nhìn thấy rõ, nếu được cô có thể nói cho tôi biết trước cô là ai không? Tuy hiện tại tôu so với người mù cũng không khác gì nhưng nếu như cô nói cho tôi biết, tôi chắc chắn sẽ biết đấy.”
Lời nói này mang theo sự thành khẩn, Trầm Khinh Biệt vội nói: "Cũng không phải, là do tôi nghĩ sai, nghĩ là cô biết tôi, chỉ là hiểu lầm."
Hề Mặc gật gật đầu, nói: "Không có gì, tuy vừa rồi là hiểu lầm, nhưng nãy giờ tiếp xúc với nhau, bây giờ chúng ta coi như quen biết ah. Cho nên cô nói quen biết, cũng không sai."
Sắc mặt Trầm Khinh Biệt càng vui mừng: "Cô quá biết cách nói chuyện rồi."
Hề Mặc: "…"
Úc An: "…"
Lúc trước khi Trầm Khinh Biệt nói chuyện còn có chút giả giả, chính là loại phong thái nhẹ nhàng, giống với bộ dáng cô ở trước mặt truyên thông báo giới nói chuyện, có lẽ sau vài lời nói với Hề Mặc, phong thái nhẹ nhàng tinh tế dần dần được cởi bỏ, hoăc cũng có thể do biết được Hề Mặc căn bản “nhìn không rõ”, cho nên thu lại cảnh giác bắt chuyện với Hề Mặc.
Mà cái máy hát Trầm Khinh Biệt vừa bật lên, chắc là không thể nào tắt được, cô tiếp tục nói: "Tôi vừa từ bên ngoài đến, đến đây thăm bằng hữu."
Hề Mặc đành phải phối hợp cô, hỏi một câu: "Bằng hữu của cô cũng ở đoàn này sao?"
"Đúng vậy a, đúng vậy a, bằng hữu đặc biệt tốt." Trầm Khinh Biệt nói: "Cô đi đâu mà phải lấy khăn đen che mặt vậy? Quá kì quái."
Hề Mặc thấy cái guồng nước này lại tiếp tục chuyển động không ngừng, càng nghe càng đau đầu, không biết phải thoát thân thế nào, đành phải nói đùa một câu: "Cô yên tâm, tôi không phải cướp đâu."
Trầm Khinh Biệt cười nói: "Cô cũng thật hài hước."
Hề Mặc: "…"
Úc An: "…"
Trầm Khinh Biệt vẫn nói: "Cô đeo khăn che mặt như vậy sẽ khó chịu lắm, nói chuyện cũng bất tiện, nếu không cô cởi ra đi, đã nói là quen biết, cũng phải để tôi biết mặt cô. "
Hề Mặc ra vẻ lúng túng nói: "Nói ra sợ cô chê cười, thật ra nãy giờ tôi cũng muốn cởi nó ra, nếu không cứ nói chuyện như vậy cô sẽ cho là tôi không tôn trọng, nhưng cái khăn này nút thắt nằm phía sau, nút thắt này không thể cởi được, căn bản không thể gỡ xuống, hơn nữa nó lại rất chặt, trực tiếp kéo xuống thì lại kéo không hết, nếu như miễn cưỡng kéo xuống, sợ sẽ để lại dấu đỏ trêи mặt, mà lát nữa tôi còn phải quay tiếp, đạo diễn nhìn thấy sẽ không vui. Tôi nghĩ lát nữa lấy khi kính áp tròng thì đem cắt bỏ nó, sau đó trở về đoàn phim lấy một cái khác.”
Trầm Khinh Biệt nhìn có vẻ hiểu nhưng rồi lại không hiểu: "Nhưng mà tại sao lúc ở đó cô không nhờ người khác giúp cô cởi bỏ? Cả đường đi như vậy đều phải che mặt, là vì cái gì?"
Hề Mặc gặp chiêu phá chiêu, ung dung trả lời: "Là như thế này, chuyện này cũng là tôi cố ý. Cô xem dọc theo con đường này có phải không có người nào hay không, cả đoàn đêu ở cung điện bên kia, trêи đường người đi lại cũng rất ít, tôi cũng không có trợ lí, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân, một cô gái đi một mình như vậy, không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi, nếu gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ? Tôi mặc đồ hóa trang, sau đó dùng khăn đen che mặt lại, như vậy sẽ không có người để ý tôi, họ còn tưởng tôi đang quay phim, bốn phía khả năng sẽ có người đi theo ghi hình, chắc chắn sẽ không dám tùy tiện có ý đồ gì với tôi, cô nói có đúng không?"
Những lời này chợt nghe xong, ai cũng cảm thấy nó có vài phần đạo lý, Trầm Khinh Biệt nghe xong, thì như mỡ heo che tâm, hai mắt sáng rực, rất tán thưởng: "Cô cũng quá thông minh rồi."
Hề Mặc: "…"
Úc An: "…"
Trầm Khinh Biệt còn nói: "Vậy cô có muốn bây giờ tôi giúp cô đem cái nút thắt phía sau mở ra hay không? Như vậy cô có thể cởi khăn che mặt ra nói chuyện với tôi, đợi tí nữa khi cô đi, có thể đeo vào lại, giả bộ như đang quay phim, sẽ không sợ trêи đường có kẻ xấu nhảy ra, nhất cử lưỡng tiện."
Hề Mặc: "…"
Cô vẫn còn tiếp tục sao!
_____Hết chương 65_____
Ed: Chương này hơi ngắn :v
Chưa bị deadline dí nhưng mà bị truyện khác dí rồi, tui còn mấy phiên ngoại truyện khác là xong nên tui hoàn bên kia rồi comeback nha ~~ bái bái :9 sao sao đát :3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT