Trong xưởng khai thác đá, Thẩm Hiên đang đứng xếp hàng nhận bánh.

"Đầu bếp làm bánh càng ngày càng nhỏ lại rồi, sao mà đủ ăn!".

"Đúng vậy".

"Dạo này bánh càng ngày càng cứng, rõ ràng trước đây rất xốp mà".

"Mấy người nên biết đủ đi, có cái để ăn đã tốt lắm rồi".

...............

Thẩm Hiên vừa xếp hàng vừa nghe người khác oán giận, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, bánh mì của nhà xưởng này đã từng là thứ mà cậu yêu thích nhất, nhưng sau khi ăn qua mì gói, Thẩm Hiên bỗng nảy sinh chút mâu thuẫn tâm lí đối với loại bánh này.

Thẩm Hiên cười khổ, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình lại đi ghét bỏ bánh mì. Quả nhiên con người không nên quá hưởng thụ, một khi đã thành thói quen thì sẽ khó mà quay lại chuỗi ngày cũ.

"Thẩm Hiên, cậu có vẻ chán bánh mì rồi nhỉ?". Thẩm Hiên ngồi ở một góc gặm bánh mì, Hoàng Nguyên dẫn theo mấy người đi tới.

Công trưởng đã tới lúc phải về hưu, xưởng khai thác sắp sửa đề cử công trưởng mới. Tuy Thẩm Hiên tuổi còn trẻ nhưng đã có kinh nghiệm lâu năm, cấp trên cũng rất xem trọng Thẩm Hiên. Hoàng Nguyên có chút quan hệ với một vị sếp nhỏ của xưởng khai thác đá, xác suất trúng cử công trưởng cũng rất cao. Có lẽ vì hai người là đối thủ cạnh tranh nên Hoàng Nguyên thường hay tìm Thẩm Hiên kiếm chuyện.

"Không có". Thẩm Hiên thản nhiên đáp.

"Không có thì tốt, với khả năng của cậu thì có bánh mì để ăn đã là tốt lắm rồi, nếu xưởng khai thác không thu nhận cậu thì cậu đã sớm chết đói vì cái tư chất cấp E đó rồi". Hoàng Nguyên nói.

Thẩm Hiên bình tĩnh gặm bánh: "Giám đốc công xưởng đồng ý nhận tôi, tôi vẫn luôn cảm kích".

"Thực đáng tiếc, nếu cậu không gả cho người khác thì biết đâu còn có thể trở thành công trưởng đấy." Hoàng Nguyên cười nhạo.

Thẩm Hiên cúi đầu, nếu chỉ là gả đi thì cậu cũng không đến nỗi mất đi tư cách cạnh tranh. Nhưng cậu và Lục Vinh lại là hôn nhân phụ thuộc, Lục Vinh có quyền khống chế tuyệt đối mọi chuyện của cậu. Người xưởng đá cần là một công trưởng đầy quyền uy, một kẻ có hôn nhân phụ thuộc rất khó có được loại quyền lực này.

Thẩm Hiên cúi đầu, chuyện hôn nhân phụ thuộc của cậu và Lục Vinh vốn là bí mật, nhưng không biết tại sao lại được truyền đi khắp xưởng.

...............

Từ trung tâm cứu tế đi ra, Lục Vinh thấy thời gian còn sớm, trực tiếp đi qua xưởng khai thác đá mà Thẩm Hiên đang làm việc.

Lục Vinh vừa vào xưởng khai thác đã ngửi được một mùi cực kỳ thối.

Hoàn cảnh của xưởng đá này vô cùng xấu.

Thẩm Hiên vừa bước ra khỏi xe khai thác thì gặp được mấy nhân viên.

"Thẩm Hiên, Lục Vinh đến, hắn ta giống hệt người nhà của cậu, đến thăm cậu cũng chọn cùng một thời điểm giống họ nha!". Hoàng Nguyên trào phúng nói.

Thẩm Hiên nắm chặt tay, mười hai tuổi cậu đã ra ngoài tìm việc, xưởng khai thác đá có cường độ làm việc cao, hoàn cảnh ác liệt, hơn nữa khoáng thạch còn có phóng xạ, làm lâu dài sẽ tổn hại đến thân thể. Người nhà của cậu rất ít khi đến đây, nhưng lúc phát lương hàng tháng thì lại luôn xuất hiện, rõ ràng tiền công của cậu lúc đó căn bản cũng không đáng nhắc tới!.

Lục Vinh đứng tại cổng khu khai thác chờ Thẩm Hiên.

Thấy Thẩm Hiên đi ra, Lục Vinh lộ ra một nụ cười xán lạn: "Em đến rồi.".

Thẩm Hiên cau mày: "Anh giúp em từ chức?".

Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy, hoàn cảnh công việc này của em tệ quá, với lại anh nghe nói những người làm việc ở đây đến lúc tuổi già sẽ bị bệnh tật quấn thân đấy.".

"Thực ra cũng không có chuyện gì đâu.". Thẩm Hiên cúi đầu, tâm tư chập trùng, nhắc tới cũng rất kỳ lạ, có nhiều công nhân làm chưa được nửa năm đã cảm thấy cơ thể không thoải mái, nhưng cậu lại không như thế.

Theo lý mà nói, người gien cấp E có thể chất yếu hơn so với cấp D, đáng ra cậu đã phải sớm nhiễm các loại bệnh xấu.

Lục Vinh kéo tay Thẩm Hiên: "Chúng ta trở về rồi hãy nói, công việc này vừa cực khổ vừa nguy hiểm, không thích hợp với em đâu.".

Thẩm Hiên tùy ý để Lục Vinh nắm tay mình, cùng Lục Vinh trở về.

Lục Vinh hưng phấn: "Em biết không? Thuốc của anh đã bán được rồi, chỉ có một người mà mua hết luôn đấy. Tên tài khoản của hắn là Kim Thương Không Ngã, lần đầu chỉ mua một bình, lần sau thì bao hết phần còn lại. Nếu thứ thuốc này cứ bán được như vậy thì anh sẽ có thể trả hết nợ, sau đó lại tiếp tục bán hàng.".

Thẩm Hiên nghe Lục Vinh kể, thầm nghĩ: Người có tài giỏi thế nào, nếu đã mua thuốc đều là người cần phải uống thuốc, thế mà còn dám lấy cái tên là Kim Thương Không Ngã.

Thẩm Hiên vui vẻ nghe Lục Vinh nói: "Có thể bán được là tốt rồi.".

"Thuốc bán được bốn ngàn tinh tệ, anh mới vừa lĩnh tiền cứu tế thêm được một ngàn, hiện tại trên tay anh đã có năm ngàn tinh tệ, sau này hẳn là có thể sống dư dả một chút rồi.". Lục Vinh cười cười nói.

Thẩm Hiên liếm liếm môi, do dự một chút mới đề nghị: "Hay là hôm nay chúng ta ăn mừng đi? Tụi mình ăn hai gói mì ăn liền nhé.".

Lục Vinh co quắp khóe miệng: "Được!"

Lục Vinh nghĩ thầm: Bạn đời của mình thật là dễ theo đuổi, không muốn nhà, không muốn xe, chỉ cần có mì gói là thoả mãn được ẻm rồi.

"Đúng rồi, đây là tiền lương của em, lúc anh giúp em từ chức thì người của công trường đã đưa nó cho anh." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên nhíu mày: "Em không cần đâu, anh cứ giữ đi.".

Lục Vinh không cho là đúng: "Đây là tiền em cực khổ kiếm được, em giữ đi, dù sao thì em cũng phải giữ lại chút tiền phòng thân cho mình chứ.".

Thẩm Hiên cười cười: "Cảm ơn.".

Lục Vinh cũng cười nói: "Em khách khí với anh làm gì.".

Thẩm Hiên: "...".

...............

Thẩm Hiên dùng cái nĩa ăn mì gói, cảm thấy dị thường thỏa mãn, Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Em ăn chậm thôi.".

Thẩm Hiên lúng túng: "Ăn ngon quá, ăn thứ này xong thì ngay cả bánh mì trong xưởng em cũng không ăn được nữa, trước đây em cảm thấy bánh mì đã là đồ ăn rất ngon rồi đó.".

Lục Vinh lườm cậu một cái, thầm nghĩ: Ăn không vô là tốt, cái bánh mì kia vừa lạnh vừa cứng thì có gì tốt đâu chứ.

"Có muốn ăn thêm một gói không?". Lục Vinh hỏi.

Thẩm Hiên nhìn hắn: "Có phải quá xa xỉ rồi không?".

Lục Vinh cười cười: "Sao lại như thế được? Anh còn rất nhiều mì mà.".

Thẩm Hiên cúi đầu trầm ngâm, đến cùng vẫn là không trụ được dụ hoặc: "Vậy em lại ăn thêm một gói".

Thẩm Hiên nghiêng đầu, thấy Lục Vinh cứ nhìn mình nên hỏi hắn: "Anh cũng muốn ăn sao?".

Lục Vinh lắc đầu: "Không có, chỉ là anh thấy có lỗi với em".

Thẩm Hiên khó hiểu: "Sao anh lại thấy có lỗi với em?".

Lục Vinh: "... Sau này anh sẽ cho em ăn những thứ còn ngon hơn mì gói gấp vạn lần.".

Thẩm Hiên hoài nghi: "Có thứ còn ngon hơn cả mì gói sao?".

"Đương nhiên rồi" Lục Vinh đáp.

Thẩm Hiên: "Cảm ơn anh, thực ra có ngon hơn mì gói hay không cũng không quan trọng đâu, có mì gói là em đã thấy đủ rồi.".

Lục Vinh: "...".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play