Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Hiên đã bò xuống giường, Lục Vinh mơ màng mở mắt, khó hiểu hỏi: "Em đi đâu vậy?".
"Em đi làm việc." Thẩm Hiên bình tĩnh đáp.
"Em làm việc ở đâu?".
"Ở xưởng cơ khí.".
Lục Vinh gật đầu: "Em làm ở đó được bao lâu rồi?".
"Cũng bốn năm rồi." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh kinh ngạc: "Bốn năm? Lâu như vậy sao?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy, từ nhỏ em đã bắt đầu làm việc rồi". Cha mẹ không thích cậu, luôn nói cậu là kẻ ăn không ngồi rồi, cho nên lúc cậu vừa có đủ năng lực thì lập tức chạy ra ngoài tự lực cánh sinh. Công việc ở xưởng khai thác đá rất mệt, lương cũng thấp, nhưng muốn tìm việc làm ở thế giới này thì trước tiên phải dựa vào đẳng cấp gien, phần lớn nhà xưởng cũng sẽ không thuê người có tư chất cấp E, cấp F.
Xưởng khai thác đá mỗi ngày cung cấp một ổ bánh mì, nếu nỗ lực làm việc thì cũng không đến mức bị chết đói.
"Làm việc ở đó một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?". Lục Vinh tò mò hỏi.
"Tầm một ngàn sao?". Lục Vinh thầm nghĩ. Theo hắn biết thì đây cũng chính là số tiền cứu tế mà hắn có thể lĩnh được mỗi tháng.
Thẩm Hiên chần chờ một chút rồi nói: "Em đi trước đây.".
Lục Vinh gật đầu: "Ừm.".
...............
Thẩm Hiên vừa đến xưởng khai thác đã bị rất nhiều người vây quanh.
"Thẩm Hiên, có thật là cha mẹ cậu đều đã bỏ đi rồi không?".
"Thẩm Hiên, có thật là cha mẹ cậu hốt trọn huyết phỉ của Lục Vinh rồi lại gả cậu cho hắn không?".
"Thẩm Hiên, cha mẹ cậu nhẫn tâm bỏ cậu lại cho một tên khốn kiếp như hắn, lại còn là hôn nhân phụ thuộc nữa, sau này cậu phải nghe theo lời Lục Vinh cả đời rồi.".
"Thẩm Hiên, Lục Vinh có đánh cậu không?".
...............
Thẩm Hiên nghe một đám nhân viên tụ tập xung quanh mình nói chuyện, ngoài mặt thì tỏ vẻ thân thiết nhưng thực chất là đang vui sướng khi người gặp hoạ, trong lòng khó chịu.
"Lục Vinh bình tĩnh hơn rồi.". Thẩm Hiên thản nhiên đáp.
"Bình tĩnh? Lục Vinh mà dễ dàng bình tĩnh lại như vậy sao? Hắn đâu phải là loại người đó". Hoàng Nguyên nói.
Thẩm Hiên nhíu mày: "Không nói nữa, tôi đi làm việc đây.".
Thẩm Hiên rời đi, Hoàng Nguyên nhìn theo bóng lưng cậu cười nhạo: "Chắc là cậu ta bị Lục Vinh chỉnh chết rồi. Nếu tôi mà là Lục Vinh á, ăn phải thiệt thòi lớn như thế lại không thể tìm Thẩm Hương Vân tính sổ, chỉ có thể trút hết bực bội trút lên người Thẩm Hiên thôi, thật là đáng thương làm sao.".
Lục Vinh lướt Đào Bảo cả ngày, không nhịn được ngứa ngáy tay chân, dùng bảy trăm tinh tệ mua mì gói, cộng thêm thuốc tráng dương lúc trước, Lục Vinh đã xài hết tiền trong tài khoản.
Thẩm Hiên vừa về tới nhà đã ngửi được một mùi hương kì quái.
Lục Vinh quay đầu cười với Thẩm Hiên: "Em về rồi?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy, mùi gì thế?". Thật là thơm.
"Vừa đúng lúc, em chờ anh một tí.". Lục Vinh lấy một bát mì ra: "Ăn đi.".
Hương vị mê người tràn vào mũi Thẩm Hiên, câu dẫn Thẩm Hiên chảy nước miếng ròng ròng.
"Thơm quá! Em có thể ăn thật sao?".
"Đương nhiên rồi, anh cố tình nấu cho em ăn mà."Lục Vinh tùy ý nói.
Thẩm Hiên ăn mì, đột nhiên bật khóc.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Em làm sao vậy?".
Thẩm Hiên hơi xấu hổ: "Không có gì, chỉ là em chưa từng ăn thứ gì ngon như thế, nên mới...".
Lục Vinh lúng túng gãi đầu, thầm nghĩ: Ăn mì cũng có thể ăn đến khóc, muốn theo đuổi em cũng dễ quá rồi.
Thẩm Hiên lưu luyến uống giọt nước dùng cuối cùng, chưa hết thòm thèm liếm liếm môi: "Ngon quá đi, đây là lần đầu tiên em được ăn một món ngon như thế này đấy.".
"Em thích là tốt rồi.". Lục Vinh thu dọn bát đũa.
Thẩm Hiên ráng nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Món em vừa ăn có còn nữa không?"
Lục Vinh gật đầu: "Món này gọi là mì gói, vẫn còn ở kia kìa." Lục Vinh lấy ra một gói mì ăn liền: "Đây là một gói mì, bát em vừa ăn xong chính là bao nhiêu đây đấy.".
Thẩm Hiên nhìn hai thùng mì lớn ở góc tường, sợ ngây người: "Vật quý giá như thế đặt ở góc tường thì không hay lắm đâu."
"Thế thì phải làm sao?" Lục Vinh hỏi.
"Phải làm cái tủ sắt." Thẩm Hiên không chút nghĩ ngợi đáp.
Cất mì gói trong tủ sắt? Có phải là có chút làm quá rồi không? Lục Vinh vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói: "Anh không có tiền, không mua nổi tủ sắt đâu.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng đúng, vậy chúng ta cất dưới gầm giường trước đi.".
Thẩm Hiên hưng phấn giấu thùng mì dưới đáy giường, che đến kín mít.
"Mua hai thùng mì đó tốn hết bao nhiêu tiền vậy?"
"Cộng cả phí vận chuyển thì tốn hết bảy trăm tinh tệ." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên mở to mắt: "Vậy một tháng tiền công của em cũng có thể mua được hai thùng?".
Lục Vinh gật đầu: "Cũng tầm đó".
Thẩm Hiên mím môi, không kiềm chế được nở một nụ cười xán lạn, có lẽ cậu đang tưởng tượng đến cảnh sau này mỗi ngày đều có thể ăn mì.
"Hàng anh gửi đã bán được chưa?" Thẩm Hiên hỏi.
Lục Vinh thở dài: "Vẫn không có người mua, có phải là định giá hơi cao rồi không?".
Thẩm Hiên lắc đầu: "Chắc không phải đâu, em nghĩ có thể là do thuốc của anh không có nhãn hiệu, người bình thường sẽ không muốn mua đồ không hề có thứ gì đảm bảo.".
"Nhưng hàng của anh là đồ tốt mà!" Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên cúi đầu, lúc nghe Lục Vinh nói thứ thuốc đó có tác dụng tránh dương, thật ra Thẩm Hiên cũng không tin lắm. Trên thị trường hiện nay có không ít thuốc tráng dương, tất cả đều được bán với giá trên trời, thậm chí có thể nói là vô giá. Nhưng sau khi ăn loại mì gói thần kì này, Thẩm Hiên cảm thấy có lẽ mình định giá thứ thuốc kia còn hơi thấp.
"Anh ráng chờ một chút đi, thế nào cũng sẽ có người biết nhìn hàng, chỉ cần có thể mở ra nguồn tiêu thụ đầu tiên, sau này nhất định có thể bán tốt.". Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh gật đầu: "Hi vọng là thế.".
...............
Sáng sớm, Thẩm Hiên theo thường lệ đi đến xưởng khai thác đá, còn Lục Vinh thì phấn khởi chạy đi lĩnh tiền cứu tế.
Đây là lần đầu tiên Lục Vinh đi lĩnh tiền cứu tế, vừa đến trung tâm cứu tế hắn đã nhìn thấy một đội ngũ xếp hàng thật dài, trong đó có không ít người quen của nguyên chủ.
Gã lông bông thấy Lục Vinh thì gợi chuyện: "Mày cũng tới lãnh tiền cứu tế à? Tao đã nói mà, mày đúng là đồ ngu! Chỉ cần mày bán đi nửa khối huyết phỉ cũng có thể đổi được mấy trăm ngàn rồi.".
Lục Vinh ngượng ngùng: "Bây giờ tao cũng đâu thể làm gì khác.".
"Tao còn tưởng với tính của mày thì mày đã đi tìm Thẩm Hương Vân nói lí rồi chứ?". Gã nói.
"Cô ta chạy rồi, tao biết đi đâu mà tìm đây?". Lục Vinh lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Có chạy thì mày cũng phải đuổi theo chứ! Đi hỏi thăm một chút là biết bọn họ ngồi phi thuyền nào rồi". Tên đó nói.
Lục Vinh gãi đầu: "Đã qua mấy ngày rồi, bây giờ tao có hỏi thăm cũng đã muộn.".
"May là mày không đi tìm họ, trước khi đám người nhà họ Thẩm rời đi còn để lại một đòn đấy, bọn họ thuê người của bang Phi Hồ, nếu mày thật sự tìm họ thì bang Phi Hồ sẽ đến tẩn cho mày một trận" Gã kể.
Lục Vinh híp mắt: "Họ thật sự không phải là người!". Lúc đó nguyên chủ đã tức giận đến chết rồi, nếu nguyên chủ tỉnh táo thì chắc chắn sẽ đi tìm người của nhà họ Thẩm tính sổ.
Lưu Khắc Minh gật đầu: "Đúng vậy, tiếc là huyết phỉ của mày lại bị cái lũ không phải người đó chiếm cả rồi".
Trong lòng gã cũng có chút tiếc nuối, lúc Lục Vinh có tiền thì luôn ra tay rất hào phóng, nhưng bây giờ đã bán hết những gì có thể bán, Lục Vinh lập tức biến thành một tên keo kiệt.
Lúc nghe nói Lục Vinh đổ được huyết phỉ, gã ta ghen tị muốn chết, đồng thời cũng muốn hưởng ké chút phúc lợi. Kết quả thằng ngu này lại bị nhà họ Thẩm chơi cho một vố, một chút chỗ tốt cũng không mò được, lại còn bị trói buộc với Thẩm Hiên.
Lục Vinh buồn bực nhìn hàng người thật dài, đột nhiên quang não trên tay hắn xuất hiện một thông báo, Lục Vinh sửng sốt nhìn tin tức.
Gã lông bông thấy vẻ mặt Lục Vinh thì hỏi: "Có chuyện tốt gì sao?".
Lục Vinh cười cười: "Không có gì, tin rác mà thôi.".
Trên quang não hiện ra hai thông báo, hẳn là thông báo xuất hiện lúc hắn còn đang ngủ. Cả hai đều là thông báo nhận tiền, cái thứ nhất là nhận hai trăm, cái thứ hai nhận ba ngàn tám. Rõ ràng đã có người mua một bình thuốc để thử nghiệm, phát hiện hiệu quả không tồi nên mới mua hết phần còn lại.
Lưu Khắc Minh không tin: "Chỉ là tin rác sao?".
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy, chứ không lẽ mày nghĩ người nhà họ Thẩm nhắn tin xin lỗi tao à?".
Gã ta cười cười: "Làm sao có khả năng đó được?".
Lục Vinh đứng xếp hàng một tiếng đồng hồ mới lĩnh được tiền cứu tế.
Lĩnh xong tiền cứu tế, thấy trời còn sớm, hắn quyết định đến xưởng khai thác đá thăm Thẩm Hiên.