Tầng lớp bình dân muốn nỗ lực vươn lên quả thực rất khó. Lúc ở học viện Lục Vinh cũng từng nghe nói, một số người tài vì muốn có tiền tiếp tục nghiên cứu mà phải chấp nhận bán thành quả của mình cho những học viên có gia thế với giá rẻ. Thật không ngờ thanh danh hiển hách của Vệ Quốc Sinh lại đạt được bằng cách này.
"Chẳng lẽ anh muốn tôi giúp anh báo thù?" Lục Vinh hỏi.
"Không cần đâu, thật ra bây giờ cuộc sống của Vệ Quốc Sinh cũng không thoải mái gì." Thi Lâm Nguyên trào phúng.
"Anh kể xem nào". Lục Vinh hứng thú hỏi.
"Đại khái là Vệ Quốc Sinh cũng không ngờ dược tề cấp A lại có sức hấp dẫn lớn như vậy. Sau khi tin tức truyền ra, ông ta lập tức bị người của Trần gia đón đi, sau đó bắt đầu thử nghiệm hiệu quả của thuốc. Người Trần gia tìm một tử tù uống thử dược tề cấp A, xác định dược hiệu không có vấn đề, nhưng đến lúc người Trần gia dùng thuốc, Trần Siêu lại tử vong." Thi Lâm Nguyên cười cười kể.
Lục Vinh: "Tại sao lại như vậy?".
"Theo quyển nhật kí mà sư phụ tôi để lại, dược tề cấp A có thể cải thiện tố chất của thân thể, nhưng nếu thể chất của người dùng chưa đủ tốt, không chịu nổi dược hiệu sẽ dẫn đến tử vong. Sư phụ vốn muốn điều chỉnh lại phương thức phối chế dược tề cấp A, nhưng chưa kịp làm thì đã...".
"Thật ra sư phụ đã từng đề cập về khuyết điểm cực lớn này của dược tề cấp A với Vệ Quốc Sinh, nhưng ông ta chỉ nghĩ là sư phụ tôi đang viện lí do, không muốn giao thành quả nghiên cứu lần này cho ông ta.".
"Dòng chính của Trần gia không có bao nhiêu thành viên, bỗng dưng chết đi một người, sao có thể để Vệ Quốc Sinh phủi mông đi mất? Bản thân ông ta lại có trình độ về dược tề không cao, sư phụ tôi cũng đã bị giết, mấy năm nay ông ta luôn phải tìm những dược tề sư xuất sắc về làm trợ thủ, cố gắng che giấu bản chất của mình.".
"Tôi có theo hỗ trợ toàn bộ quá trình nghiên cứu của sư phụ, sau khi sư phụ chết, tôi lập tức bỏ chạy. Nhiều năm nay Vệ Quốc Sinh vẫn luôn truy tìm tôi, để trốn ông ta, tôi đành phải mai danh ẩn tích, cũng may Vệ Quốc Sinh sợ người khác phát hiện ông ta chỉ là một tên gà mờ, từ đầu đến cuối không dám làm động thái gì quá lớn, nên dù qua nhiều năm rồi ông ta cũng không thể tìm được tôi." Thi Lâm Nguyên chua xót nói.
Lục Vinh đảo mắt: "Nếu không muốn báo thù, vậy anh muốn làm gì?".
"Tâm nguyện của sư phụ là điều chế ra được một loại dược tề cấp A không có bất cứ tác dụng phụ nào. Nhưng người chưa kịp hoàn thành thì đã rời khỏi thế gian, trước khi chết, sư phụ đã giao trách nhiệm đó lại cho tôi, tôi phải tiếp tục nghiên cứu của người.".
"Anh muốn kế thừa ý nguyện của sư phụ?".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Nhưng năng lực của tôi có hạn, muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ rất khó khăn. Mấy năm nay, vì trốn tránh Vệ Quốc Sinh mà tôi cũng không dám làm ra thành tựu gì lớn, tất cả nghiên cứu đều phải dừng lại.".
Lục Vinh khó hiểu nhìn Thi Lâm Nguyên: "Ông chủ Thi nghĩ tôi có thể giúp được anh?".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Không sai.".
Lục Vinh: "Ông chủ Thi đề cao tôi rồi.".
Thi Lâm Nguyên lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tôi không nghĩ vậy, ông chủ Lục đủ quyết đoán để thuê tội dân làm vệ sĩ, nhìn thế nào cũng không phải là người tầm thường, tôi tin ông chủ Lục không phải là một người đơn giản.".
Lục Vinh sửng sốt, thầm nghĩ: Thi Lâm Nguyên biết vệ sĩ cũng có vấn đề, vậy chẳng lẽ lượng thuốc mà mọi người dùng đều không đủ sao?.
Thi Lâm Nguyên quan sát sắc mặt của Lục Vinh: "Xem ra tôi đã đoán đúng, hai người vệ sĩ kia cũng thế.".
Lục Vinh nhìn Thi Lâm Nguyên: "Anh không nhìn ra được sao?".
"Trên người bọn họ không có dấu vết của Tội dược, nhưng tôi nhìn ra được trên mặt họ có một lớp nguỵ trang, có điều nguỵ trang rất thô sơ. Hơn nữa bối cảnh của bọn họ không bình thường, nếu những người này là người bình thường thì e rằng ông chủ Lục không thể thu phục nổi.".
"Còn có, khi tôi nói đến việc thằng nhóc kia là tội dân, hai tên đó có vẻ rất sốt ruột, có thể thấy bọn họ và thằng nhóc kia có quan hệ.".
Lục Vinh cười cười: "Ông chủ Thi nhìn mầm biết cây, thật là khiến người ta khâm phục!".
Thi Lâm Nguyên cười cười, tiếp tục nói: "Nếu ông chủ Lục chịu hợp tác với tôi, tôi có thể giúp họ chỉnh dung*, đảm bảo không thể nhận ra được tướng mạo nguyên bản, cũng bớt cho ông chủ Lục những nỗi lo sau này.".
(Edt: *phẫu thuật thẩm mỹ)
Lục Vinh trầm ngâm một hồi, có hơi khó xử.
Thi Lâm Nguyên nhìn bộ dáng của Lục Vinh, thở dài, trong mắt lóe lên mấy phần kiên định.
"Nếu như ông chủ Lục không yên tâm, tôi có thể đeo vòng nô dịch.".
Lục Vinh sửng sốt nhìn Thi Lâm Nguyên.
Lục Vinh và Thi Lâm Nguyên tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng đủ để biết Thi Lâm Nguyên là một người tâm cao khí ngạo, thật không ngờ hắn có thể hi sinh nhiều như vậy cho việc nghiên cứu.
Kiếp trước Lục Vinh từng nghe nói, có rất nhiều nhà khoa học là kẻ điên, vì đam mê nghiên cứu mà có thể làm ra được những chuyện không ai ngờ tới.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên, Thẩm Hiên gật gật đầu.
"Ông chủ Thi đã nhượng bộ như vậy, tôi muốn từ chối cũng không được, chỉ là tôi không hiểu tại sao anh lại chọn tôi, anh hẳn phải có nhiều sự lựa chọn tốt hơn chứ?" Lục Vinh nói.
Thi Lâm Nguyên giảo hoạt cười: "Tôi đồng ý đeo vòng nô dịch, nhưng trước đó, tôi cũng hi vọng có thể thấy được thành ý của ông chủ Lục.".
Lục Vinh nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ mỉm cười: "Anh đi theo tôi.".
Thi Lâm Nguyên theo Lục Vinh vượt qua mấy lớp cửa chống trộm để lên sân thượng. Trên sân thượng có hàng trăm chậu linh thảo, sau khi Đào Bảo thăng cấp, Lục Vinh đã mua hơn trăm chậu sen đá về, toàn bộ đều đặt ở đây.
Thi Lâm Nguyên quay đầu nhìn Lục Vinh: "Ông chủ Lục thật lợi hại! Xem ra tôi đã đánh giá cậu quá thấp rồi, chỉ cần cậu có thể giúp tôi tiếp tục nghiên cứu, cậu muốn tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó, tuyệt đối không hai lòng.".
Lục Vinh cười cười: "Được rồi, được rồi." Chỉ có mấy trăm chậu sen đá, vậy mà hắn đã trở thành người lợi hại rồi.
Sau khi nhìn thấy mấy trăm chậu sen đá, Thi Lâm Nguyên rất sảng khoái đeo vòng nô dịch.
Lục Vinh không khỏi cảm thán, sen đá có sức hấp dẫn thật là lớn!.
...............
"Xin lỗi ông chủ." Thấy Lục Vinh đi ra, Khương Hoa cúi gập lưng, áy náy nói.
Lục Vinh cười cười: "Không sao đâu, chỉ có liều thuốc giải mà Viên Kiệt dùng là không đủ thôi. Theo như lời Thi Lâm Nguyên thì Tội dược trên người hai anh đã được giải hết, chẳng lẽ trẻ con thì phải dùng nhiều thuốc hơn sao? Vô lí thật!".
"Tôi mới vừa hỏi Viên Kiệt, thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã nặng tâm sự, phần giải dược đó vốn là dành cho lão đại, nhưng lão đại muốn nhanh chóng đưa nó ra khỏi khu mỏ, cho nó sống một cuộc sống bình thường, nên đã nhường phần thuốc đó cho nó.".
"Kết quả thằng nhóc Viên Kiệt kia chỉ uống có một nửa, nửa còn lại nó cố tình chừa lại cho lão đại.".
"Tiểu quỷ đó giấu phần thuốc còn lại trong phòng, lão đại không để ý nên cứ tưởng là dịch dinh dưỡng, có lẽ vì thời gian quá lâu, dược hiệu đã mất tác dụng rồi.".
Lục Vinh hít sâu một hơi: "Ra là vậy!".
"Ông chủ, tên tiểu bạch kiểm đó biết chuyện rồi, như vậy có sao không?" Khương Hoa lo lắng hỏi.
Lục Vinh cười cười: "Không có chuyện gì đâu, anh ta hiện tại đã là người trong nhà, rất có thể sau này các anh sẽ tiếp xúc khá nhiều với anh ta đấy.".
Khương Hoa gật đầu: "Đã hiểu".
Thi Lâm Nguyên đã thành người của mình, Lục Vinh tiện tay giao nhiệm vụ điều chế thuốc giải luôn cho hắn.
Mấy trăm lọ dược tề cần phải được điều chế, hẳn là không thể làm xong trong một sớm một chiều, đủ để Thi Lâm Nguyên phải bận bịu một phen.
Lục Vinh xây dựng một phòng thí nghiệm dưới lòng đất, Thi Lâm Nguyên thường xuyên ngâm mình cả ngày trong đó.
Sau khi giao nhiệm vụ điều chế dược tề cho người khác, Lục Vinh có thêm nhiều thời gian hơn, bắt đầu sưu tầm một vài thứ kì quái.
Lục Vinh rất hứng thú với những thứ nằm trong khu trao đổi, thường hay lượn quanh trung tâm mua sắm hoặc chợ đen, tìm những thứ mà mấy người trong hệ thống Đào Bảo muốn trao đổi.
...............
Hoàng Phi ngồi trong tinh xe, nhỏ giọng nói với Khương Hoa: "Khương Hoa à, sao ông chủ lại muốn chúng ta dẫn tên tiểu bạch kiểm này đến khu mỏ quặng?".
"Ông chủ uỷ thác hắn chỉnh dung cho tất cả chúng ta." Khương Hoa nói.
Hoàng Phi cau mày: "Tên tiểu bạch kiểm này dáng người gầy yếu, có thể sống nổi ở khu mỏ quặng sao?".
Khương Hoa nhìn Thi Lâm Nguyên: "Hẳn là không thành vấn đề.".
Thi Lâm Nguyên chống cằm, có chút không vui nhìn Hoàng Phi cùng Khương Hoa: "Hai người các anh đang nói gì đấy?".
Thi Lâm Nguyên rầu rĩ, phải biết rằng thời gian của hắn là cực kì quý giá, thế mà Lục Vinh lại giao cho hắn nhiệm vụ chỉnh dung cho một đám người, một hai người thì không nói, đây là mấy trăm người lận! Mấy trăm người là một công trình vĩ đại đến chừng nào chứ!.
Thật đúng là giết gà mà lại dùng dao mổ trâu! Lãng phí bao nhiêu thời gian nghiên cứu của hắn!.
Hắn khó khăn lắm mới có thể tiếp thu được cái nhiệm vụ này, vậy mà mấy tên cần chỉnh dung kia, tên nào tên nấy đều mang vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.
Thi Lâm Nguyên nghiêng đầu, nhớ đến hàng trăm linh thảo có hình thù kì quái trên sân thượng của Lục Vinh lập tức thấy xúc động dâng trào, nếu như năm đó sư phụ cũng có nhiều nguyên liệu để nghiên cứu như vậy thì có lẽ người đã sớm đạt được thành tựu rồi.
Có sự hỗ trợ mạnh mẽ của Lục Vinh, có lẽ không tới mấy năm, hắn sẽ có thể nghiên cứu ra được dược tề cấp A, nếu như may mắn thì biết đâu còn có ra thành công tạo ra dược tề cấp S.
Nghĩ tới sư phụ, Thi Lâm Nguyên nhắm chặt mắt, sư phụ đặt tất cả tinh lực vào dược tề, nhưng lại hiểu quá ít về lòng người, người luôn xem Vệ Quốc Sinh là một tri kỉ tốt, không ngờ cuối cùng lại bị hại chết trong tay ông ta, sư phụ chắc chắn là chết không nhắm mắt.
Những năm này Vệ Quốc Sinh luôn sống trong danh vọng, được vạn người tôn kính, sư phụ thì lại im hơi lặng tiếng mà rời khỏi thế gian.
Hoàng Phi nhìn hành lí Thi Lâm Nguyên mang theo bên người, chọt chọt Khương Hoa: "Cái tên này mang theo không ít hành lý, còn có mùi thơm của thức ăn nữa đó.".
"Bởi vì hắn phải đến mỏ đá một thời gian nên ông chủ cố ý chuẩn bị đồ ăn cho hắn, sợ hắn ăn không quen đồ ăn của khu mỏ quặng." Khương Hoa nói.
Hoàng Phi lập tức đỏ mắt: "Cái tên này mệnh thật là tốt!".
Sau khi Lục Vinh trở thành ông chủ của bọn họ thì vấn đề đồ ăn đã được cải thiện không ít, nhưng đó là so với những thứ trước đây họ từng ăn mà thôi, so với mấy món ăn mới lạ mà Lục Vinh mang đến những thứ kia chỉ có thể xem là đồ bỏ đi.
"Hắn không phải người tầm thường, ông chủ rất coi trọng hắn." Khương Hoa nói.
Hoàng Phi: "Tôi không thấy tên tiểu bạch kiểm này có tài cán gì hết á!".
Khương Hoa tức giận nhìn Hoàng Phi: "Cậu bớt kiếm chuỵen đi, còn phải trông cậy vào hắn để chỉnh dung cho chúng ta đó, nếu cậu đắc tội hắn, đến lúc đó hắn chỉnh cho cậu thành kẻ xấu xí thì ráng mà chịu.".
Hoàng Phi: "...".