Lục Vinh từ trên giường bò dậy, Thẩm Hiên nhìn hắn, mờ mịt hỏi: "Làm sao vậy? Vẫn còn sớm mà.".
Lục Vinh mở hệ thống Đào Bảo ra: "Thăng cấp xong rồi, đã có thể hoạt động trở lại, nếu em buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc đi.".
Thẩm Hiên vốn đang buồn ngủ, nhưng sau khi nghe Lục Vinh nói Đào Bảo đã thăng cấp thì hai mắt lập tức phát sáng, hết thảy buồn ngủ đều không cánh mà bay.
Lục Vinh mở Đào Bảo, phát hiện màn hình đã thay đổi, giao diện bây giờ có thêm một khu trao đổi, nơi này không dùng đến tinh tệ, mà thu nhận một số thứ đặc biệt để trao đổi, lấy vật đổi vật, hệ thống Đào Bảo cũng đổi thành hệ thống Hải Đào. Trong khu trao đổi có rất ít thứ, nhưng nhìn qua đều là đồ tốt, nhân sâm ngàn năm, linh chi trăm tuổi, còn có vài thứ Lục Vinh không nhận ra được, nhưng vừa nhìn đã biết không phải tầm thường.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, kéo kéo tay áo hắn: "Em muốn ăn khoai chiên, còn muốn ăn sô cô la nữa.".
Lục Vinh bất lực nhìn Thẩm Hiên: "Sao toàn thích ăn mấy thứ không tốt cho sức khoẻ vậy?".
"Ăn ngon mà!" Thẩm Hiên nói.
"Không thể ăn quá nhiều, không dinh dưỡng, anh mua chút sữa bò với trứng gà về ăn." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Anh yên tâm đi, sức khoẻ của em không giống mấy người yếu ớt mà anh biết đâu, cái gì em cũng có thể hấp thu nha, hơn nữa sô cô la với khoai chiên đã có rất nhiều dinh dưỡng so với những thứ trước đây em ăn rồi.".
Lục Vinh bất đắc dĩ: "Em đó!". Lục Vinh thầm nghĩ: Thật ra sức ăn của Thẩm Hiên vô cùng lớn, cứ gặm từng miếng từng miếng khoai chiên, thế mà một buổi tối cũng có thể xử lí hết mười thùng, có điều khả năng tiêu hoá của Thẩm Hiên cũng rất tốt, ăn nhiều như vậy cũng không bị mập.
"Sau khi thăng cấp có thêm một khu trao đổi, đồ vật trong đó...".
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, phấn khích hỏi: "Trong khu trao đổi có cái gì?".
Lục Vinh cau mày: "Có chút đồ vật đặc biệt, có tiền cũng không mua được, có vài thứ...".
"Có vài thứ làm sao?".
"Có vài thứ, anh chưa từng thấy qua, cũng không giống với đồ trên trái đất." Lục Vinh hạ giọng.
Đào Bảo thăng cấp thành Hải Đào, chẳng lẽ ý nói, bây giờ hắn có thể mua được những thứ ngoài phạm vi trái đấy sao?
Thẩm Hiên cười cười: "Cứ từ từ tìm hiểu thôi.".
Lục Vinh cười cười: "Ừm.".
"A! Anh nhớ Đại sư rất thích sầu riêng, hay là em mang một ít đến cho ổng đi." Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên nghĩ nghĩ: "Vẫn nên mang những món có vị sầu riêng đã được chế biến rồi thì tốt hơn.".
Lục Vinh suy nghĩ một chút: "Cũng được, mà sao em và Đại sư đều thích những thứ nặng mùi như vậy chứ?".
"Không có nha! Đâu có nặng mùi đâu." Thẩm Hiên phản đối.
Lục Vinh bất đắc dĩ: "Thôi, em và Đại sư thích là được.".
...............
Trung tâm nghiên cứu phát minh tinh xe Phi Vân.
Minh Hà cau mày: "Mùi gì vậy? Thật là nồng!".
Thẩm Hiên cười cười: "Mùi sầu riêng đó, rất thơm phải không?".
Minh Hà cười gượng: "Đại sư không có ý kiến gì sao?".
Thẩm Hiên thầm nghĩ: Cũng tại Đại sư ăn bánh pancake sầu riêng ở đây nên mùi mới nồng như vậy đấy.
Nghe Lục Vinh nói, người nào thích sầu riêng thì sẽ cực kì thích, nhưng người nào không thích thì nghe mùi đã cảm thấy buồn nôn, bản thân Thẩm Hiên rất thích sầu riêng, thỉnh thoảng cậu sẽ nhờ Lục Vinh lén lút mua sầu riêng về ăn, Lục Vinh thì khác, mỗi lần thấy cậu ăn sầu riêng đều phải trốn đi thật xa.
Thẩm Hiên lắc đầu: "Không có đâu! Đại sư sao mà có ý kiến được chứ? Em sợ mùi quá nồng, cố tình nói Đại sư đem về nhà ăn, kết quả Đại sư không chịu, còn nói hương vị sầu riêng làm say lòng người, dù có hơi nồng cũng sẽ không có ai ý kiến.".
"Mùi vị này... cũng thật là gay mũi!" Minh Hà có chút khó khăn nói.
Thẩm Hiên cười cười: "Thật sao? Em lại không thấy như vậy! Thật sự rất nặng mùi à?".
Minh Hà: "...".
............
Thẩm Hiên đi vào phòng thực nghiệm thic thấy Huống Ly đang uống rượu.
"Đại sư, uống rượu trong lúc làm việc không tốt lắm đâu".
"Có cái gì không tốt chứ, tửu lượng của tôi rất cao." Huống Ly đắc ý.
Thẩm Hiên gật đầu: "Vậy thì được.".
"Bạn đời của cậu lấy loại rượu này ở đâu thế? Mùi vị không tệ!" Huống Ly hỏi.
"Đại sư thích là tốt rồi." Lục Vinh nói đúng, Đại sư rất dễ chiều, chỉ cần uống rượu gạo cũng đã thoả mãn rồi. Rượu gạo chỉ tốn có mười mấy tinh tệ, nghe đâu còn có những loại rượu ngon khác, muốn mua cũng phải tốn đến mấy ngàn, thậm chí là mấy vạn tinh tệ.
Thẩm Hiên cũng từng mang mấy loại rượu ngon đó đến biếu Huống Ly, nhưng Huống Ly không có hứng thú, chỉ yêu thích loại rượu rẻ tiền này thôi.
Huống Ly nhìn Thẩm Hiên: "Bạn đời của cậu làm kinh doanh không tệ!".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy.".
Huống Ly cười cười: "Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ mất cả chì lẫn chài, xem ra tôi đã xem thường hắn rồi.".
Thẩm Hiên không vui: "A Vinh sao có thể không làm nên chuyện chứ? Là tại Đại sư luôn xem thường khả năng của anh ấy thôi.".
Huống Ly: "...".
Huống Ly thầm nghĩ: Thẩm Hiên tính tình ôn hoà, nhưng hễ đụng tới chuyện của Lục Vinh thì lại vô cùng kích động, cũng không biết Lục Vinh đã cho Thẩm Hiên uống bùa mê thuốc lú gì nữa!
..................
Lục Vinh tìm đến cửa hàng của Thi Lâm Nguyên.
"Ông chủ Thi." Lục Vinh lên tiếng chào.
"Lục thiếu, đã lâu không gặp" Thi Lâm Nguyên nâng mắt, nhàn nhạt cười.
Lục Vinh gật đầu: "Đúng là lâu rồi không đến.".
"Lục thiếu tìm tôi có việc gì?" Thi Lâm Nguyên hứng thú hỏi.
Lục Vinh: "Tôi nhớ tới ông chủ Thi từng nói, anh có thể làm ra dược tề cấp B.?".
Thi Lâm Nguyên ngẩng đầu lên nhìn Lục Vinh: "Lục thiếu muốn mua dược tề cấp B?".
Lục Vinh gật đầu: "Đúng vậy.".
"Nghe Đinh thiếu nói, Lục thiếu làm kinh doanh không nhỏ, xem ra Đinh thiếu nói không sai, Lục thiếu đúng là kiếm lời không ít!" Thi Lâm Nguyên nói.
Lục Vinh cười cười: "Tàm tạm đi.".
"Dược tề cấp B giá cả không rẻ đâu".
Lục Vinh gật đầu: "Ông chủ cứ ra giá đi.".
"Một trăm ngàn vạn." Thi Lâm Nguyên nói.
Lục Vinh ngẩn ra: "Đúng là không rẻ!". Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng cái giá này vẫn khiến cho Lục Vinh kinh hãi.
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đương nhiên, nếu giá cả tiện nghi thì làm gì có nhiều người gien dưới cấp B như vậy".
Lục Vinh cau mày: "Tôi mua một ống.".
Thi Lâm Nguyên cười cười: "Lục thiếu quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách, xem ra việc kinh doanh không tệ nha!".
"Không sánh được với ông chủ Thi, không có bao nhiêu cả." Lục Vinh nói.
"Dược tề là mua cho Thẩm Hiên sao?".
Lục Vinh lắc đầu: "Là cho chính tôi.".
Thi Lâm Nguyên ngạc nhiên: "Gien của Thẩm Hiên vẫn như cũ?".
Lục Vinh lắc đầu: "Không phải, A Hiên mang thai, đẳng cấp gien đã thay đổi rồi.".
Thi Lâm Nguyên đột nhiên nâng mắt: "Cái gì? Người từng dùng qua dược tề nguỵ trang có thể thay đổi đẳng cấp gien khi mang thai?".
Lục Vinh khó hiểu nhìn Thi Lâm Nguyên: "Anh không biết sao?".
"Người có thể uống dược tề nguỵ trang không nhiều, đại đa số người dùng cũng không biết mình đã từng dùng nó, những trường hợp có thể tham khảo vô cùng có hạn, đương nhiên là tôi không biết." Thi Lâm Nguyên nói.
Lục Vinh cười cười, lấy ra một tấm thẻ: "Làm phiền.".
"Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?" Thi Lâm Nguyên vuốt ve tấm thẻ trên tay.
"Một trăm ngàn vạn." Lục Vinh nói.
"Lục thiếu, chúng ta giao dịch đi." Thi Lâm Nguyên trầm ngâm.
Lục Vinh mờ mịt: "Giao dịch gì?".
"Cậu để tôi làm kiểm tra cho Thẩm Hiên, tôi bớt tiền cho cậu, thế nào?".
Lục Vinh lắc đầu: "Thôi quên đi.".
"Giảm 30%? Tiện nghi cho cậu ba mươi ngàn vạn rồi đó!".
Lục Vinh sửng sốt: "Ông chủ Thi, anh quả thật rất nhượng bộ! Kinh doanh dược tề đúng là lời to mà, thuận miệng cái là giảm tới ba mươi ngàn vạn, có thể thấy lợi nhuận cao bao nhiêu!"
"Cậu cũng thật là ngoan cố. Được rồi, giảm 50%, xem như tôi lỗ vốn." Thi Lâm Nguyên nói.
Lục Vinh nhìn Thi Lâm Nguyên: "Ông chủ Thi, anh tội tình gì cứ nhất định phải làm kiểm tra cho A Hiên chứ?".
Thi Lâm Nguyên cười cười: "Bởi vì tôi tò mò".
Lục Vinh khó hiểu: "Tò mò? Tò mò chuyện gì?".
Thi Lâm Nguyên bất đắc dĩ nhìn Lục Vinh: "Sao cậu lại đề phòng tôi như vậy? Tôi chỉ muốn làm một bài kiểm tra đơn giản cho Thẩm Hiên thôi mà.".
Lục Vinh suy nghĩ một lúc, có chút khó xử đáp: "Được rồi.".
Thi Lâm Nguyên nhìn Lục Vinh, bực bội nói: "Cái tên này, có bao nhiêu người cầu tôi làm kiểm tra mà tôi còn không chịu, bây giờ tôi muốn kiểm tra miễn phí cho bạn đời của cậu, một cơ hội tốt như vậy, cậu lại còn ra sức từ chối là ý gì?".