Về đến nhà, Lục Vinh không nhịn được gọi ra hệ thống Đào Bảo.
Một màn hình ánh sáng trong suốt xuất hiện trước mặt Lục Vinh, hắn mừng như điên, nhưng vừa nhìn thấy số dư trong tài khoản thì lập tức ỉu xìu.
Một phân tiền cũng không có!
Lục Vinh hít sâu một hơi, chợt nhớ ra hắn đã dùng hết tiền trong Đào Bảo, chưa kịp nạp thêm thì đã xuyên rồi.
Lục Vinh phát hiện sản phẩm trong Đào Bảo hiện tại đều được định giá bằng tinh tệ.
"Bạn có muốn nạp tinh tệ không?".
Lục Vinh: "...". Hắn đang nghèo rớt mồng tơi đây này! Hai ngày nữa mới có thể lĩnh tiền cứu tế, hơn hai mươi năm làm phú nhị đại, đây là lần đầu tiên Lục Vinh được nếm trải cảm giác của người nghèo, tâm như bị trăm móng cào cấu, muốn sống không được muốn chết không xong.
Nhưng rồi Lục Vinh bỗng vui vẻ hẳn ra, hắn phát hiện hoá ra mình có thể đi vay.
Lục Vinh chống cằm, đầu óc nhanh chóng chuyển động, hắn vô cùng bức thiết muốn cải thiện tình cảnh trước mắt, mà tình huống bây giờ thì đem những đồ vật từ trái đất đến nơi này đầu cơ trục lợi chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Lục Vinh cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định mua một bình thuốc tráng dương thử xem.
Lục Vinh bỏ ra 150 tinh tệ mua một bình thuốc tráng dương, lại tốn thêm 150 tinh tệ phí vận chuyển. Năm phút sau, một bình thuốc tráng dương đột ngột xuất hiện bên người hắn.
Lục Vinh đảo bình thuốc trong tay, thầm nghĩ: Làm giàu làm giàu, phải nhờ vào mày hết đó!.
Thẩm Hiên gõ cửa, Lục Vinh vội cất bình thuốc: "Vào đi.".
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Có chuyện gì không?".
Mặt Thẩm Hiên đỏ lên, có chút luống cuống, những thiếu niên tiến hành thay đổi thể chất thì nhất định phải phát sinh quan hệ với người khác trong vòng nửa tháng, nếu không... huyết mạch sẽ nghịch lưu* mà chết.
(Edt: *chảy ngược)
"Đã khuya lắm rồi.".
Lục Vinh trợn to mắt, hắn không rõ đối phương có phải có ý kia hay không, hơn hai mươi năm làm xử nam, hắn chưa bao giờ gặp được chuyện tốt như thế đâu!.
Lục Vinh mím mím môi, cảm thấy được Thẩm Hiên đã nói đến thế rồi, hắn mà còn không chịu mở miệng thì quả thật không phải đàn ông, Lục Vinh vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Đi ngủ thôi.".
Thẩm Hiên có chút chần chờ, cuối cùng nhận mệnh nằm xuống bên cạnh Lục Vinh, Lục Vinh lập tức hưng phấn ôm lấy Thẩm Hiên.
Thân thể Thẩm Hiên run lên một chút, sau đó dần ổn định lại, có một cậu trai đẹp nằm ở bên cạnh, lại để mình tuỳ ý trên dưới xuống tay, Lục Vinh có cảm giác mộng đẹp trở thành sự thật.
............
Bận bịu "cày cấy" nửa ngày, Lục Vinh thở hồng hộc thoả mãn nằm bên cạnh Thẩm Hiên.
Lục Vinh nghiêng đầu nhìn Thẩm Hiên, Thẩm Hiên ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, Lục Vinh nhíu mày: "Em làm sao vậy? Nghĩ gì thế?".
(Edt: "Ấy" rồi nên mình đổi xưng hô).
"Không có gì.".
Thẩm Hiên đột nhiên đụng phải cái gì đó, lấy ra ngoài: "Đây là cái gì?".
Lục Vinh sửng sốt, khi nãy Thẩm Hiên tiến vào hắn tiện tay giấu bình thuốc vào trong chăn, lúc Thẩm Hiên trở mình bình thuốc liền lộ ra.
"Đây là thuốc tráng dương.".
Thẩm Hiên dùng ánh mắt kì lạ nhìn Lục Vinh: "Sao anh lại có loại thuốc này?".
Lục Vinh cười cười: "Cái này là cha anh để lại.".
"Anh cần nó sao?" Thẩm Hiên hỏi.
Lục Vinh lập tức đáp: "Không có, em vừa thử qua mà, anh rất lợi hại.".
Thẩm Hiên hừ hừ, không đánh giá.
Lục Vinh phiền muộn, hình như hắn bị người ta khinh bỉ rồi.
"Cái bình này có hơi đặc biệt, em chưa từng thấy loại chữ trên bình.".
Lục Vinh lúng túng: "Bởi vì loại thuốc này vốn không lên được mặt bàn*, nên chữ cũng phải có chút đặc biệt.".
(Edt: *không thể công khai, phải lén lút)
Thẩm Hiên híp mắt: "Thật vậy sao? Em lại thấy văn tự này hơi giống với cổ văn tinh tế."
Lục Vinh: "... Bây giờ chuyện tiền bạc khá là khẩn cấp, anh tính đem thứ này đi bán."
Thẩm Hiên nhìn hắn: "Nếu nó thật sự có tác dụng thì có lẽ sẽ bán được không ít đâu, tốt nhất là chúng ta nên chia ra mà bán, cũng phải đổi một cái bình khác nữa.".
Lục Vinh gật đầu: "Nói đúng lắm, em nghĩ chúng ta nên bán cho ai?".
"Có thể đi gửi bán.". Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh khó hiểu: "Gửi bán?".
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng vậy, trong thành có một cửa hàng chuyên gửi hàng hoá cho các thương hội, lúc bán được hàng thì tiền sẽ được chuyển vào tài khoản trói định của anh. Nếu anh không muốn công khai danh tín thì có thể đăng kí một tấm thẻ vô danh".
Lục Vinh: "Nghe cũng không tồi, cửa hàng đó ở đâu?".
Thẩm Hiên hơi chần chờ: "Ngày mai vừa lúc em được nghỉ, hay là để em dẫn anh đi?.".
Lục Vinh gật đầu: "Thế thì tốt".
Lục Vinh cau mày, có cảm giác khá là kì lạ, hình như Thẩm Hiên đã phát hiện ra chuyện gì đó, nhưng Thẩm Hiên lại không hề nói gì.