Tiễn bước gã lông bông, Lục Vinh cũng không còn tâm tình ra ngoài đi dạo, lại suy nghĩ đến tình cảnh của bản thân, Lục Vinh quyết định kiểm kê lại tài sản của mình.

Nguyên chủ không có nghề ngỗng gì, đầu mỗi tháng có thể lĩnh tiền cứu tế nhưng cũng dùng hết rất nhanh. Hơn nữa, vì muốn cưới Thẩm Hương Vân mà những gì có thể bán trong nhà nguyên chủ đều đã bán hết. Lục Vinh kiểm tra lại số tinh tệ trong tay, phát hiện chỉ còn có hai trăm tinh tệ, hai trăm tinh tệ cũng tương đương với hai trăm tệ trên trái đất, thực sự không thể tính là có tiền, may mà cũng sắp đến cuối tháng, lại có thể lĩnh được tiền cứu tế.

Một người mỗi tháng có thể lĩnh số tiền cứu tế cũng không nhiều, chỉ có một ngàn tinh tệ.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể lĩnh tiền cứu tế, chỉ có người cấp D và trên cấp D mới có thể lĩnh.

Chỉ có hai trăm thì có thể làm ăn được cái gì chứ? Lục Vinh đỡ trán, vô thức nhớ tới Đào Bảo, nếu như Đào Bảo vẫn còn thì hắn có thể mua một thùng mì, mọi việc đều sẽ được giải quyết.

Lục Vinh đang cau mày suy nghĩ thì Thẩm Hiên đẩy cửa bước vào.

Lục Vinh cười với Thẩm Hiên: "Cậu về rồi.".

Thẩm Hiên nhíu mày nhìn Lục Vinh: "Xin lỗi, tôi biết người anh muốn cưới là em gái tôi, nhưng em ấy...".

Lục Vinh xoa xoa mũi, thầm nghĩ: Nếu như người nguyên chủ cưới thật sự là em gái cậu thì mới đúng là kinh khủng, kiếp trước bị em gái khoá dưới bỏ thuốc cường bạo khiến hắn buồn nôn, thế là ăn được mấy cái tát, từ đó cũng có bóng ma tâm lí đối với phái nữ.

"Chuyện này cậu không cần nói gì thêm nữa, nếu bây giờ cậu đã là bạn đời của tôi, vậy thì hai chúng ta nên cùng nhau sống cho thật tốt." Lục Vinh nói.

Thẩm Hiên mờ mịt nhìn Lục Vinh, nếu như trước đó không nghe được đoạn đối thoại của Lục Vinh và Lưu Khắc Minh, Thẩm Hiên nhất định sẽ nghĩ Lục Vinh đang có âm mưu gì đó. Nhưng bây giờ nghe được những lời này, trong lòng Thẩm Hiên bỗng cảm thấy thật ấm áp.

Sau khi cả cha mẹ, anh trai, em gái đều rời đi, Thẩm Hiên gần như mất hết niềm tin. Đôi lúc Thẩm Hiên thậm chí còn nghĩ đến việc tự sát.

"Cảm ơn anh". Thẩm Hiên cúi đầu nói: "Anh còn chưa ăn cơm tối phải không? Tôi có mang nửa cái bánh mì cho anh này.".

Lục Vinh trừng mắt nhìn nửa cái bánh mì trên tay Thẩm Hiên, mùi vị của cái bánh này thật là khiến người ta ký ức khó phai!.

"Tôi còn một ít tiền, hay là chúng ta đi ra ngoài mua chút đồ đi?" Lục Vinh đề nghị.

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, gật gật đầu: "Cũng được.".

Lục Vinh cùng Thẩm Hiên đi đến một cửa hàng gần đó, bên trong cửa hàng bán nhiều loại quang não, máy móc,... thế nhưng phần đồ ăn thì lại vô cùng ít ỏi.

"Anh có muốn mua dịch dinh dưỡng không? Lúc đói bụng dùng dịch dinh dưỡng là tốt nhất đấy.". Thẩm Hiên nói.

Lục Vinh nhìn sơ qua khu dịch dinh dưỡng, dịch dinh dưỡng bình thường có giá năm mươi tinh tệ, vị táo tây thì ba trăm, Lục Vinh sâu sắc cảm nhận được tư vị ngại ngùng trong túi.

"Dịch dinh dưỡng bình thường với vị trái cây thật ra cũng không khác nhau lắm đâu, nếu như muốn ăn no thì chỉ cần mua dịch dinh dưỡng bình thường là được rồi.". Thẩm Hiên nói

Lục Vinh gật đầu: "Vậy cũng được".

Lục Vinh bỏ ra hai trăm tinh tệ mua bốn gói dịch dinh dưỡng, trong đó một gói là dành cho Thẩm Hiên.

Thẩm Hiên kinh ngạc nhìn gói dịch dinh dưỡng trước mặt: "Cho tôi? Không cần đâu.".

Lục Vinh nghiêng đầu khó hiểu: "Cậu chắc chứ? Bụng cậu vẫn luôn kêu ùng ục kia kìa.".

Thẩm Hiên cúi đầu, có chút xấu hổ nhận lấy dịch dinh dưỡng mà Lục Vinh đưa tới.

Thẩm Hiên nhìn dịch dinh dưỡng trong tay, vô cùng quý trọng uống vào bụng.

Lục Vinh nhìn vẻ thoả mãn trên mặt Thẩm Hiên, thầm nghĩ: Mùi vị của dịch dinh dưỡng này chắc là sẽ đỡ hơn cái bánh mì kia một chút.

Lục Vinh uống thử một hớp dịch dinh dưỡng thì lập tức muốn nôn, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nếm qua thứ gì khó uống như vậy.

Thẩm Hiên hỏi Lục Vinh: "Uống không được à?".

Lục Vinh xấu hổ cười cười: "Tàm tạm.".

Vẻ mặt Thẩm Hiên vẫn còn mê say: "Vậy để tôi uống cho, cảm giác được lắm đó!".

Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên, thầm nghĩ: Cậu đẹp trai à, tiền đồ của cậu cũng chỉ như vậy thôi sao?.

Thẩm Hiên thấy Lục Vinh trầm tư liền hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?".

Lục Vinh cười cười: "Không có gì, chúng ta trở về thôi.". Chỉ là hắn nhớ lại, kiếp trước có lúc quá say mê mua sắm mà để tô mì nở ra nát bét, quả thật rất không nên.

"Giá như có thể sử dụng Đào Bảo thì tốt rồi."

Trong đầu Lục Vinh đột nhiên vang lên một âm thanh điện tử: "Quý khách có muốn mở giao diện Đào Bảo ra không?"

Lục Vinh sửng sốt dừng chân, Thẩm Hiên quay đầu nhìn anh: "Sao vậy?".

Lục Vinh lắc đầu: "Không có gì.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play