Trung tâm nghiên cứu phát minh tinh xe Phi Vân.
"Đại sư, tất cả bài thi đều ở đây." Minh Hà nói.
Huống Ly nghiêm mặt gật đầu: "Biết rồi.".
Huống Ly tiện tay lật mấy bài, bất mãn nói: "Rác, rác... Một đám toàn là rác! Quả nhiên nhân tài quá ít, ngu xuẩn thì lại rất nhiều.".
Minh Hà: "...".
Minh Hà nhìn vẻ mặt đầy ghét bỏ của Huống Ly, bất đắc dĩ thầm nghĩ: Yêu cầu của Đại sư rất cao, có lẽ lần này không có ai trong số những người dự thi sẽ được Đại sư nhìn vào mắt.
Huống Ly cấp tốc xem qua một lần tất cả các bài thi, lộ vẻ không vui: "Trong này sao lại không có bài của Thẩm Hiên?".
Minh Hà sửng sốt, đôi mắt loé lên mấy phần kinh ngạc.
"Đại sư, tại sao ngài lại hỏi đến cậu ta?" Minh Hà khó hiểu.
Huống Ly quét mắt nhìn Minh Hà, không kiên nhẫn nói: "Có vấn đề gì à? Chẳng phải trong số những người dự thi có một người tên là Thẩm Hiên sao?." Hình ảnh quá trình dự thi đều được truyền đến chỗ Huống Ly, Huống Ly ngẫu nhiên thấy được bài thi của Thẩm Hiên, đối với Thẩm Hiên rất xem trọng.
"Bài thi của Thẩm Hiên đã bị Lam Miểu rút đi rồi." Minh Hà do dự đáp.
Huống Ly bất mãn: "Tên chết tiệt đó! Vô duyên vô cớ sao lại rút đi bài thi của Thẩm Hiên?".
"Đại sư đừng nóng giận, nghe nói cái người tên Thẩm Hiên này nhân phẩm không tốt, thích đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác, cậu ta còn cướp chồng của em gái mình, cho nên... Lam Miểu...".
Huống Ly tức giận: "Cuộc thi lần này là công bằng, công chính, công khai! Cho dù nhân phẩm cậu ta không tốt, chỉ cần cậu ta không gian lận thì không được tước đoạt quyền lợi của cậu ta! Anh đến chỗ Lam Miểu lấy lại bài thi đó cho tôi, sau đó bảo hắn cút xéo. Tôi không cần loại trợ thủ tự tiện chủ trương như vậy.".
"Bài thi đó..." Minh Hà lo sợ, bài thi của Thẩm Hiên đã bị Lam Miểu rút đi từ lâu, cũng không biết đã bị tiêu huỷ hay chưa.
Huống Ly bất mãn vỗ bàn: "Không lấy về được thì anh cũng cút cho tôi, xem việc tốt mà anh làm đi, bây giờ tới cả bài thi cũng có thể tự tiện ném bỏ.".
Minh Hà: "...".
Minh Hà nhíu nhíu mày, anh nghĩ thế nào cũng không ngờ đến chuyện Đại sư sẽ hứng thú với bài thi của Thẩm Hiên.
Huống Ly thấy Minh Hà đứng bất động, đánh mạnh vào không khí: "Còn không mau đi.".
Minh Hà sửng sốt: "Vâng vâng vâng, Đại sư đừng nóng giận, em lập tức đi ngay.".
...............
Lam Miểu thấy Minh Hà tìm đến thì treo trên mặt nụ một cười xán lạn, nhưng khi nghe được yêu cầu của Minh Hà thì gã trở nên ngơ ngác.
"Đại sư muốn đuổi việc tôi?" Lam Miểu không dám tin hỏi.
Minh Hà gật đầu: "Đúng vậy!".
Lam Miểu kích động: "Tại sao có thể như vậy? Tôi đã làm sai điều gì?".
Minh Hà cau mày, bất đắc dĩ nói: "Đang yên đang lành anh lại đi tính toán một người trẻ tuổi làm gì, sao lại phải rút đi bài thi của cậu ta?.".
Minh Hà cảm thấy Lam Miểu cũng thật là xui xẻo, nếu gã rút đi bài thi của một người bình thường thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra, nhưng nào ngờ Thẩm Hiên lại lọt vào mắt xanh của Đại sư.
Lam Miểu không cam tâm: "Vì một tên nhân cách rác rưởi như thế mà Đại sư muốn đuổi việc tôi?".
Minh Hà thở dài: "Ý của Đại sư chính là vậy.".
Lam Miểu kích động: "Tôi muốn gặp Đại sư.".
Lam Miểu lo lắng nắm chặt nắm đấm.
Huống Ly rất nổi tiếng trong giới nhưng lại không dễ tiếp cận, cho nên những người không cầu được Huống Ly thường sẽ cầu đến trên đầu Lam Miểu. Dựa vào thân phận trợ lý của Đại sư, Lam Miểu đã lấy được không ít chỗ tốt.
Nếu cứ bị đuổi ra khỏi cửa như vậy, tiền đồ của gã toàn bộ xem như xong.
Minh Hà nhìn bộ dáng tức giận của Lam Miểu, cảm thấy có chút thương hại.
Đại sư luôn hào phóng với cấp dưới, thế nhưng một khi chọc giận Đại sư, Đại sư sẽ trở nên cực kì nghiêm khắc.
Trung tâm nghiên cứu phát minh tinh xe Phi Vân không phải là nơi ai muốn vào cũng có thể vào được.
Lam Miểu kích động đi tìm Huống Ly, nhưng gã căn bản chưa thấy được người.
Mấy bảo vệ xuất hiện, tịch thu thẻ nhân viên của Lam Miểu, không hề lưu tình đẩy Lam Miểu ra khỏi cửa công ty.
Minh Hà nhìn kết cục của Lam Miểu, không khỏi có chút đồng tình.
Minh Hà đem bài thi đưa đến cho Huống Ly: "Đại sư, bài thi của Thẩm Hiên đây.".
Huống Ly gật đầu: "Biết rồi.".
Minh Hà nhìn Huống Ly, hơi chần chờ: "Đại sư, ngài đối với Lam Miểu có phải là quá nghiêm khắc rồi không?".
"Thường ngày các anh nháo thế nào tôi cũng không quan tâm, nhưng không thể đánh chủ ý lên cuộc thi này, nhận hối lộ đến trình độ này là rất quá đáng rồi." Huống Ly lạnh lùng.
Minh Hà nghe xong cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lam Miểu đứng bên ngoài toà nhà Phi Vân, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lam Miểu nhìn toà nhà cao chót vót, không thể tin được mình đã không còn bất cứ quan hệ gì với trung tâm nghiên cứu Phi Vân. Lam Miểu mờ mịt nghĩ về tương lai, năm đó gã trở thành trợ lý của Huống Ly đại sư làm bao nhiêu người mơ ước, bây giờ lại bị người ta đuổi ra khỏi cửa, sợ là sẽ mất mặt đến chết.
Lam Miểu thực hối hận, vì giúp đỡ Lam Thiên Thành mà gã đã phá huỷ tiền đồ của chính mình.
Nghĩ đến Lam Thiên Thành, Lam Miểu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng căm hận. Lam Thiên Thành là nhân tài mới xuất hiện trong gia tộc, đối với Lam Miểu cũng rất cung kính. Lam Miểu vốn rất xem trọng Lam Thiên Thành, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại hận ý.
..................
Thẩm Hiên trở lại lớp học, thấy không ít người sắc mặt quái lạ nhìn mình.
Còn có một vài người nhìn thấy cậu thì lớn tiếng xì xào bàn tán.
Tuy rằng đã có chuẩn bị trước, thế nhưng nhìn đám học viên thể hiện thái độ khinh bỉ đó với mình, Thẩm Hiên vẫn có chút không chịu được.
"Thẩm Hiên, nghe nói cậu tham gia cuộc thi thiết kế tinh xe do Huống Ly đại sư tổ chức phải không?" Một học viên bình thường hỏi.
Thẩm Hiên nhàn nhạt đáp: "Đúng vậy".
"Thật là trùng hợp! Học trưởng Lam cũng tham gia đó, nghe nói lần này Huống Ly đại sư sẽ nhận đồ đệ, học trưởng Lam có cơ hội trúng cử rất cao đấy.".
Thẩm Hiên thản nhiên: "Có không ít người tham gia cuộc thi này, Lam Thiên Thành cũng chưa chắc có thể trúng cử.".
Thẩm Hiên cảm thấy Lam Thiên Thành là một người không có bản lĩnh, nếu không hắn cũng sẽ không đánh cắp thành quả nghiên cứu của cậu.
"Cái đó cũng không nói chắc được, anh Lam có một người chú làm trợ thủ của Huống Ly đại sư mà.".
Thẩm Hiên nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Lam Thiên Thành còn có thể bám vào quan hệ sao? Tên đó quả là may mắn!.
Xung quanh là thái độ xem thường, hoài nghi, giễu cợt, khiến Thẩm Hiên vô cùng khó chịu.
"Thẩm Hiên, nghe nói vốn dĩ người đính hôn với Lục Vinh chính là em gái của cậu? Cậu làm thế nào mới có thể nào cướp người tới tay vậy?" Một kẻ có chút mâu thuẫn với Thẩm Hiên nói: "Thật sự không nhìn ra cậu lại là người có thủ đoạn như vậy nha!".
Thẩm Hiên cắn răng im lặng, không cần hỏi cũng biết chuyện của cậu và Lục Vinh là có người cố ý truyền ra.
Giảng viên bước vào lớp, Thẩm Hiên nhíu nhíu mày, đây chính là người đã chăm sóc cậu rất nhiều, nhưng cũng chính người này đã đưa bản thiết kế của cậu cho Lam Thiên Thành.
Thẩm Hiên từng rất kính trọng người thầy này, nhưng bây giờ cậu chỉ cảm thấy tức giận.
Hết giờ học, Thẩm Hiên bị giảng viên gọi đi.
"Thầy tìm em có việc gì?".
Mã Tân Đông áy náy nhìn Thẩm Hiên: "Chuyện bản thiết kế thầy rất xin lỗi. Nhưng Thẩm Hiên này, em cũng phải hiểu trên đời này có rất nhiều người em không thể đấu lại. Nếu đã như vậy thì dù có mạnh mẽ phản kháng cũng không làm được tích sự gì đâu.".
Thẩm Hiên không cam lòng: "Ý thầy là muốn khuyên em từ bỏ?".
"Thầy biết em tham gia cuộc thi do Huống Ly đại sư tổ chức, nhưng mà Lam gia có người làm trợ lý cho Đại sư, bài thi của em không đến được tay của Đại sư đâu. Em đừng để chuyện này trong lòng, đứng trước một thế lực lớn như thế, thực lực cá nhân là chuyện rất xa vời" Mã Tân Đông nói.
Trái tim Thẩm Hiên nhói lên, sau đó chậm rãi trở nên yên lặng, đời này có một số việc vốn dĩ là vô pháp cưỡng cầu.
...............
Lục Vinh vừa tan học, nghe nói Thẩm Hiên bị thầy gọi đi, lập tức tìm đến.
"A Hiên, em không sao chứ?".
Thẩm Hiên lắc đầu: "Không có gì.".
Thẩm Hiên cắn chặt môi, trong lòng chua xót.
Lục Vinh nhìn vẻ mặt của Thẩm Hiên, hỏi: "Làm sao vậy? Đến tột cùng là có chuyện gì?".
Thẩm Hiên nhìn hắn: "Không có gì, nhưng có lẽ là lần này em lại làm anh thất vọng rồi.".
Lục Vinh vỗ vỗ vai Thẩm Hiên: "Bọn họ không biết nhìn hàng, đó là tổn thất của bọn họ.".
Lục Vinh nắm tay Thẩm Hiên: "Chúng ta đi thôi.".
Thẩm Hiên nhắm mắt lại, cười cười: "Cảm ơn anh.".
Lục Vinh bất đắc dĩ nhìn Thẩm Hiên: "Em vẫn còn khách sáo với anh, đã nói với em rồi mà, đừng như thế nữa...".
..................
Thẩm Hiên về đến nhà không lâu, Đinh Chiêm Hạo phát truyền tin tới.
Lục Vinh mở truyền tin, thấy khuôn mặt đầy hưng phấn của Đinh Chiêm Hạo.
"Có chuyện tốt gì sao?" Lục Vinh nhìn Đinh Chiêm Hạo cười tươi như hoa hỏi.
"Chuyện tốt, chuyện rất tốt! Thẩm Hiên trúng tuyển rồi! Huống Ly đại sư bổ nhiệm cậu ta làm đồ đệ của mình, Thẩm Hiên quá lợi hại! Tớ nói này, có thể lọt vào mắt của Huống Ly đại sư thì đẳng cấp gien của Thẩm Hiên ít nhất cũng phải là cấp A, thậm chí là cấp S đấy." Đinh Chiêm Hạo nói.
Lục Vinh kinh ngạc: "A Hiên trúng tuyển sao?" Lúc nãy Thẩm Hiên có nói đồ đệ của Huống Ly có khả năng đã bị nội bộ định đoạt, kết quả Đinh Chiêm Hạo lại cho hắn biết tin này.
"Là thật đấy, nghe nói Huống Ly đại sư rất xem trọng Thẩm Hiên." Đinh Chiêm Hạo nói.
Lục Vinh: "Cậu không nói đùa chứ?".
Đinh Chiêm Hạo không vui: "Cậu nghĩ tớ là loại người có thể lấy chuyện như vậy ra đùa sao?".
Lục Vinh cười cười: "Nói cũng đúng! Huống Ly đại sư thật tinh mắt!".
"Lão hổ nói với tớ, có người cố ý giấu đi bài thi của Thẩm Hiên, nhưng Huống Ly đại sư đã sớm biết có một người dự thi tên Thẩm Hiên, lại còn rất xem trọng cậu ta, cho nên cái người lấy đi bài thi đó đã bị Huống Ly đại sư khai trừ rồi." Đinh Chiêm Hạo cười trên sự đau khổ của người khác.
Lục Vinh bất ngờ: "Còn có chuyện như vậy sao?".
Đinh Chiêm Hạo gật đầu: "Đúng vậy! Lam Thiên Thành lần này quả là đẹp mặt ha ha ha.".
"Là Lam Thiên Thành ra tay?" Lục Vinh hỏi.
Đinh Chiêm Hạo gật đầu: "Còn có thể là người khác sao? Cái tên này hay làm nhiều chuyện mờ ám sau lưng người ta, nhưng lần này hắn ăn trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo! Ngày mai trung tâm nghiên cứu phát minh tinh xe Phi Vân sẽ phái người đến báo tin cho Thẩm Hiên, cậu bảo cậu ta chuẩn bị cẩn thận đi.".
Lục Vinh vội vã đáp: "Được.".
Thẩm Hiên đang hồn bay phách lạc, nghe được tin của Lục Vinh thì mừng rỡ: "Thật không ngờ...".
"Ông lão Huống Ly này nhân phẩm không tồi!" Lục Vinh nói.
Thẩm Hiên liếc nhìn Lục Vinh: "Đó không phải là ông lão, người ta là đại sư!".
Lục Vinh nhún vai: "Là đại sư, cũng là ông lão.".
Thẩm Hiên: "...".