"Chào chị.".
Thẩm Hương Vân vừa về tới Quý gia đã đụng phải Từ Á Xuân.
Từ Á Xuân khẽ hừ: "Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ! Cô vừa đi đâu về đấy? Gặp tên đàn ông nào à?".
Thẩm Hương Vân sửng sốt, bất mãn nói: "Sao chị lại có thể đổ oan cho tôi như thế?".
"Đổ oan? Cô cho là tôi không biết mấy việc xấu xa mà cô làm à? Cô đã có người yêu, còn từng bàn đến chuyện hôn nhân, nhưng cô chơi người ta một vố, đẩy anh trai phế vật ra gả thay cho mình có phải không?" Từ Á Xuân trào phúng.
Mặt Thẩm Hương Vân đỏ lên: "Chuyện không phải như thế đâu.".
"Không phải như thế thì như nào? Gia đình cô sao lại có được khối huyết phỉ đó? Tôi nói này, lòng dạ của cô quả thật độc ác, thấy mình gả chỗ không tốt thì đẩy anh trai vào hố lửa, đúng là độc phụ." Từ Á Xuân híp mắt.
Thẩm Hương Vân nắm chặt nắm đấm, không phản bác được.
Thẩm Hương Vân thầm nghĩ: Từ Á Xuân chỉ dựa vào xuất thân tốt, nếu như cô cũng có xuất thân tốt như ả thì cần gì phải khổ tâm tính kế Lục Vinh.
"Cô đã gả đến Quý gia thì cắt đứt hết những mối quan hệ trước đây cho tôi, cô có thể không biết xấu hổ nhưng Quý gia cần có thể diện! Còn cha mẹ của cô nữa, đúng là thứ xuất thân từ xóm nghèo không biết giữ gìn mặt mũi, lúc ăn tiệc hệt như quỷ chết đói đầu thai.".
Thẩm Hương Vân im lặng đỏ mặt, biểu hiện của cha mẹ đến Thẩm Hương Vân thấy còn muốn hoảng, nhưng cô đâu thể làm gì khác.
Từ Á Xuân quở trách Thẩm Hương Vân một trận, vô cùng đắc ý rời đi.
Thẩm Hương Vân cắn cắn môi, ấm ức về tới biệt viện của mình.
..................
Thẩm Hương Vân lên tinh võng, liên hệ với một người bạn trước đây.
"Hương Vân, cậu tìm tớ có chuyện gì thế?" Hứa Nhã bất ngờ khi thấy Thẩm Hương Vân liên lạc với mình.
Thẩm Hương Vân cười cười: "Không có gì, chỉ là nhớ cậu thôi.".
"Nghe nói cậu gả tới nội thành làm bà chủ lớn, thế mà còn nhớ đến kẻ nghèo như tớ, quả thực khiến tớ được thương mà sợ luôn này!" Hứa Nhã nói đùa.
"Sao tớ có thể quên cậu được chứ?".
"Tớ có thấy hình biệt thự cậu đăng trên diễn đàn Phi Vân, thật sự là phát đạt rồi! Cuộc sống của bà chủ lớn thế nào?" Hứa Nhã hâm mộ.
"Cũng bình thường thôi." Thẩm Hương Vân cười cười.
"Cậu xinh đẹp như vậy, chừng nào tớ mới có thể được như cậu đây." Hứa Nhã đố kị.
Thẩm Hương Vân hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của Hứa Nhã: "Cậu biết anh hai của tớ thế nào rồi không?" Thẩm Hương Vân chần chờ hỏi.
Hứa Nhã sửng sốt: "Sao lại hỏi đến hắn?".
"Tớ chỉ sẵn tiện hỏi thăm một chút thôi" Thẩm Hương Vân thản nhiên nói.
"Hắn dọn đi với Lục Vinh rồi, tớ cứ tưởng Lục Vinh sẽ làm khó dễ anh hai của cậu, nhưng nghe nói tình cảm của hai người họ rất tốt. Lục Vinh còn bỏ ra một khoản tiền để thay đổi thuộc tính hôn nhân thành bình đẳng. Tớ còn nghe nói Lục Vinh lại đổ ra ngọc thạch, kiếm được không ít tiền, sau đó hắn và anh hai của cậu liền rời đi." Hứa Nhã nói.
Thẩm Hương Vân không thể tin được chuyện mình vừa nghe, từ lúc rời khỏi xóm nghèo cô luôn tránh hỏi thăm tin tức của Thẩm Hiên. Cô vẫn luôn cho rằng Thẩm Hiên đã bị Lục Vinh dằn vặt đến chết, bây giờ đột nhiên nghe Hứa Nhã nói thế, trong đầu Thẩm Hương Vân hiện lên ba chữ.
Không thể nào!
"Lục Vinh lại đổ ra được ngọc thạch?" Thẩm Hương Vân kinh ngạc.
Hứa Nhã gật đầu: "Đúng vậy! Không lâu sau khi nhà cậu chuyển đi, Lục Vinh cũng dời đi. Bạn của Lục Vinh, Lưu Khắc Minh tìm rất lâu cũng không tìm được hắn.".
Tim Thẩm Hương Vân nhảy lên ầm ầm, Lục Vinh lại đổ ra được ngọc thạch là chuyện Thẩm Hương Vân không bao giờ ngờ tới. Cô nghĩ Lục Vinh đổ ra huyết phỉ hoàn toàn là nhờ vận may, nhưng sau khi nghe Hứa Nhã kể, Thẩm Hương Vân sợ rằng Lục Vinh đã tìm ra được một loại phương pháp đổ thạch nào đó.
Thẩm Hương Vân mơ hồ thấy được thứ mà bản thân có thể đã bỏ lỡ, nhưng cô lại nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Bọn họ chuyển đi nơi nào?" Thẩm Hương Vân hỏi.
Hứa Nhã nhún vai: "Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai? Thẩm Hiên là anh trai của cậu mà! Chuyện bây giờ hắn sống thế nào thì cậu nên rõ ràng hơn tớ mới phải!".
Thẩm Hương Vân cười gượng, không nói gì.
Tắt đi truyền tin của Hứa Nhã, Thẩm Hương Vân không nhịn được thầm nghĩ, cô luôn cho là cuộc đời Thẩm Hiên quá thê thảm, bây giờ đột nhiên nghe việc Thẩm Hiên sống không tồi, Thẩm Hương Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút trống rỗng.
..................
Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã tới ngày tổ chức cuộc thi thiết kế tinh xe, sáng sớm Thẩm Hiên đã đến hội trường.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên tiến vào hội trường, mãi đến tận khi thân ảnh Thẩm Hiên hoàn toàn biến mất, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
"Người nhà cậu đi vào rồi, mấy ngày sau mới có thể đi ra.".
Lục Vinh có chút lo lắng: "Mấy ngày nữa em ấy phải ăn ở trong hội trường, không biết có quen được hay không.".
"Nói tới ăn, tớ có hơi đói bụng, hay là bây giờ chúng ta đến nhà cậu, làm vài món ngon, xem như chúc mừng sớm cho Thẩm Hiên thuận lợi thông qua sát hạch đi ha?" Đinh Chiêm Hạo chớp mắt nói.
Lục Vinh nhìn Đinh Chiêm Hạo: "Làm đồ ăn? Vào lúc này sao?".
Đinh Chiêm Hạo cười cười: "Đúng vậy! Ý kiến không tồi phải không? Bây giờ cũng không có chuyện gì để làm, không bằng ngồi xuống ăn một bữa cơm đi.".
Lục Vinh: "..." Cái tên Đinh Chiêm Hạo này, muốn ăn thì nói đại đi, còn viện ra một cái cớ đường hoàng như vậy.
Lục Vinh hít sâu một hơi: "Tớ không có tâm trạng.".
Đinh Chiêm Hạo cau mày: "Thẩm Hiên vừa đi thì cậu đã không muốn nấu ăn nữa, đúng thật là...".
"Làm sao? Người yêu không ăn cơm cùng tớ, tớ còn có thể có tâm trạng gì?" Lục Vinh lạnh nhạt nói.
Đinh Chiêm Hạo lấy lòng: "Thẩm Hiên không ở đây, nhưng còn có tớ mà?".
"Cậu? Cậu đâu có phải là người yêu của tớ." Lục Vinh khinh thường.
"Thẩm Hiên được sống cùng với cậu đúng là quá may mắn!" Đinh Chiêm Hạo không nhịn được nói.
Lục Vinh lườm hắn: "Hâm mộ hả? Nếu hâm mộ thì đi tìm một tên giỏi nấu nướng, sau đó gả cho hắn là xong!".
Đinh Chiêm Hạo đỏ mặt: "Cậu nói bậy bạ gì đấy? Tớ đường đường là Nhị thiếu gia của Đinh gia, sao có thể đi lấy chồng chứ?".
..................
Thẩm Hiên tham gia cuộc thi, Lục Vinh độc thủ khuê phòng, vốn có thói quen cùng Thẩm Hiên sớm tối bên nhau, bây giờ phải trở lại thời kì trước giải phóng, Lục Vinh có chút không quen.
Bất đắc dĩ, Lục Vinh đành phải mua một đống lớn hoàng kim về, gia công thành đồ trang sức đơn giản rồi bán trên trang web.
Lục Vinh đã bán hoàng kim được một khoảng thời gian, những người mua trước xác định hắn bán hàng thật, Lục Vinh bắt đầu có danh tiếng nhất định. Vì lí do đó, hoàng kim mà Lục Vinh vừa tung ra chẳng mấy chốc đã bị mua sạch.
Tiền trong tài khoản của Lục Vinh cứ như vậy cấp tốc dâng lên.
Hơn mười ngày thoáng cái trôi qua.
..................
Thẩm Hiên từ hội trường về nhà, Lục Vinh nấu cho Thẩm Hiên một bàn thức ăn ngon.
"Đồ ăn trong cuộc thi thế nào?".
Thẩm Hiên cúi đầu ăn cơm, nghe Lục Vinh hỏi thì ngẩng đầu lên, đỏ mặt đáp: "Không ngon như đồ ăn anh làm.".
Thẩm Hiên cúi đầu, thầm nghĩ: Đồ ăn trong hội trường thực ra cũng không tệ lắm, nhưng miệng của cậu đã bị Lục Vinh chiều hư, thành ra những món đó Thẩm Hiên nhìn có chút không thuận mắt.
Lục Vinh cười cười: "Thích thì ăn nhiều một chút, mấy ngày nay em đã không được ăn ngon rồi.".
Thẩm Hiên cười cười: "Em cũng ăn không ít đâu.".
"Cảm giác thế nào?" Lục Vinh thuận miệng hỏi.
Thẩm Hiên đảo mắt: "Cứ mãi làm bài, không ngừng làm bài, một vài đề mục có chút khó, em cũng không biết mình trả lời đúng hay không nữa.".
Lục Vinh vỗ vỗ vai Thẩm Hiên: "Đều đã thi xong rồi, em đừng suy nghĩ nhiều quá.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Được.".
"Hay là ngày mai em đi học chung với anh?" Thẩm Hiên chần chờ nói.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Em muốn đi sao? Trong học viện có nhiều lời đồn đãi liên quan tới em lắm đấy.".
Thẩm Hiên cười cười: "Không có chuyện gì đâu.".
Thẩm Hiên thầm nghĩ: Sau khi việc Lục Vinh đổ được ngọc thạch truyền ra, có không ít người trong học viện để ý tới Lục Vinh, đặc biệt là Vương Kiều, Thẩm Hiên cảm thấy mình vẫn nên giám sát chặt chẽ một chút.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên, trầm ngâm một lúc rồi quyết định: "Nếu em muốn thì cứ đi đi.".
Tiếng chuông cửa vồn vập vang lên, Lục Vinh nhíu nhíu mày: "Đến vào lúc này thì hẳn là Đinh Chiêm Hạo.".
"Đinh thiếu? Cậu ta tới đây làm gì?".
Lục Vinh bất đắc dĩ: "Cậu ta? Đại khái là tới cọ cơm đi, lúc em không có ở đây cậu ta vẫn thường xuyên tới để cọ cơm, làm anh cũng không dám dùng nguyên liệu đặc thù để nấu, mau ăn nhanh đi, hồi nữa cậu ta đến đoạt thì không còn đồ ăn cho em đâu.".
Thẩm Hiên: "...".
Lục Vinh đi tới mở cửa, Đinh Chiêm Hạo lập tức chen vào: "Cậu lại làm món gì ngon rồi phải không?".
Đinh Chiêm Hạo nhìn thấy một bàn đồ ăn, nhất thời trợn to mắt: "Thẩm Hiên, cậu quả thật có mặt mũi! Lúc cậu không có ở đây á, Lục Vinh cũng không thèm nấu ăn, tớ lì lợm la liếm mới chịu làm cho tớ một hai thứ, cậu vừa mới về thì cậu ta đã làm một bàn lớn như vậy cho cậu ăn rồi.".
Thẩm Hiên cười cười, không nói gì.
Lục Vinh trừng Đinh Chiêm Hạo: "A Hiên là bạn đời của tớ, cậu lấy cái gì mà so?".
Đinh Chiêm Hạo không vui nói: "Đồ trọng sắc khinh bạn!".
Lục Vinh cười nhạt: "Đúng, tớ chính là người như vậy.".
Đinh Chiêm Hạo: "...".
Lục Vinh gắp một khối đồ ăn cho Thẩm Hiên: "A Hiên, em ăn đi, ăn nhiều một chút.".
Đinh Chiêm Hạo nhìn Lục Vinh: "Hai tên khốn này.".
Đinh Chiêm Hạo hỏi Thẩm Hiên: "Thẩm Hiên, đề thi thế nào?".
Thẩm Hiên nghĩ nghĩ: "Có thể đáp được tớ đều đáp.".
Đinh Chiêm Hạo gật đầu: "Cậu đừng đặt áp lực quá lớn, có tham gia là được.".
Thẩm Hiên gật đầu, đáp một tiếng "Ừm!".