Căn nhà đổi chủ, Lục Viễn muốn trấn an cơn giận của Vương Kiều nên lập tức chạy đi tìm cha hắn là Lục Vũ Hoành.
"Căn nhà mà cha cho con xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay con phát hiện nó đã bị sang tên rồi.".
Hôm nay Lục Viễn và công nhân lắp đặt cãi nhau ầm ĩ một trận, sau đó hắn quyết định gọi cảnh sát, những công nhân kia bất đắc dĩ cũng phải gọi cho ông chủ Vương.
Kết quả trên tay đối phương có chứng từ bất động sản vô cùng đầy đủ.
Cảnh sát hung hăng quở trách hắn một trận, mắng hắn không biết tốt xấu, không phải nhà của mình lại giám giả mạo làm chủ nhân.
Ông chủ Vương kia cũng không phải là người hiền lành gì, nhất định phải làm cho hắn mất mặt, sai người ném hết đồ của hắn ra ngoài.
"Việc này cha đã nghe rồi". Lục Vũ Hoành đáp.
"Cha đã đến trung tâm thừa kế tìm hiểu, ngày hôm qua con trai của chú con có đến đó làm giám định, vì nó là người đứng đầu danh sách thừa kế nên được nhận chứng từ bất động sản, sau khi lấy được nhà nó đã bán đi ngay lập tức."
"Tên kia không phải đã sớm chết ở bên ngoài rồi sao?".
"Cha cũng cho là vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc là không phải". Lục Vũ Hoành tiếc nuối.
"Vậy phải làm thế nào bây giờ? Cứ giao căn nhà cho nó như vậy sao?". Lục Viễn bực bội. Hắn còn phải trông cậy vào căn nhà kia để thuyết phục Vương Kiều.
Lục Vũ Hoành híp mắt, suy tư một chút rồi nói: "Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được em họ của con, nhắc tới cũng kì quái, em họ con đến đây thì ít nhiều gì cũng phải tới chào hỏi chúng ta mới phải chứ!".
Sắc mặt Lục Viễn lập tức trầm xuống.
Lục Vũ Hoành nhìn Lục Viễn: "Có phải con nhớ ra chuyện gì không?".
"Hôm qua con gặp được hai người.".
Lục Vũ Hoành: "Là ai? Bọn họ có nói gì không?".
Lục Viễn nhớ lại lời mình nói: "Họ không nói gì, nhưng con...".
Lục Vũ Hoành cau mày: "Con cãi nhau với họ?".
"Con cũng không có làm gì quá đáng, chỉ nói bọn họ là người nhặt rác thải, chuyện này cũng không thể trách con được, hai tên kia ăn mặc rách nát, thật sự giống ăn mày" Lục Viễn nói.
Lục Vũ Hoành nhìn Lục Viễn, sắc mặt khó coi: "Đáng lí con phải giữ họ lại, bây giờ cha của con không có lấy thời gian để phản ứng đây này.".
"Sao cha không xử lý tên đó từ sớm đi?".
"Con nói dễ nghe thật, giết người là phải ngồi tù, con muốn cả nhà chúng ta đều phải vào tù sao?" Lục Vũ Hoành bất mãn.
Sau khi chủ nhà chết thì sẽ có ba năm bảo hộ, trong vòng ba năm đó, người thừa kế phải đi trung tâm thừa kế di sản giải quyết thủ tục, qua ba năm bảo hộ thì căn nhà sẽ được cấp cho người đề đơn khác. Lục Vũ Hoành nhíu mày, còn hai tháng nữa là tròn ba năm, Lục Vũ Hoành vốn cho là Lục Vinh sẽ không xuất hiện, kết quả Lục Vinh lại nhảy ra vào thời khắc cuối cùng.
"Cha không biết ngày hôm nay con bị mất mặt trước bao nhiêu người đâu". Lục Viễn nắm chặt nắm đấm, mấy tên công nhân châm chọc khiêu khích, một chút mặt mũi cũng không cho hắn, cảnh sát được hắn gọi đến cũng không nể mặt hắn.
Lục Vũ Hoành hít sâu một hơi, thầm mắng: Lục Viễn thật không biết nặng nhẹ, lúc nào rồi mà chỉ biết để ý chuyện mặt mũi.
...............
Sau khi nhận tiền, Lục Vinh nhất thời không biết nên xử lý ra sao: "Em cảm thấy chúng ta nên dùng số tiền này như thế nào?".
Thẩm Hiên lắc đầu: "Em cũng không biết.".
Thẩm Hiên cau mày, trước đây tiền lương của cậu tại xưởng đá là một ngàn tinh tệ, có nằm mơ cậu cũng không mơ tới mấy trăm vạn tinh tệ, càng không hề nghĩ tới một ngày có thể cầm được mấy trăm vạn trong tay.
Lục Vinh nghĩ nghĩ: "Anh mới vừa lên quang não dạo một vòng, có một loại gọi là dược tề* biến đổi gien, có thể mua được bằng tiền, chuyển hoá gien từ cấp E lên cấp D chỉ cần một trăm vạn.". Cấp D lên cấp C tốn một ngàn vạn, cấp C lên cấp B thì cần tới mười ngàn vạn.
(Edt: *dược tề: thuốc)
Thẩm Hiên gật đầu: "Thứ này em có biết, nhưng dược tề biến đổi gien không phải người nào cũng có thể mua được.".
Dược biến đổi gien số lượng có hạn, nếu muốn mua phải nộp đơn yêu cầu, sau khi đơn được thụ lí mới có thể dùng tiền mua.
Thẩm gia không phải không có một trăm vạn tinh tệ, nhưng vấn đề là ánh mắt cha mẹ luôn đặt lên người anh trai, ngay cả tiền công của mình còn muốn dùng trăm phương ngàn kế để lấy đi, muốn bọn họ bỏ ra số tiền này quả thực là không thể. Thẩm Hiên trước đây cũng từng nghĩ tới dược tề biến đổi gien, nhưng chỉ là đơn thuần mơ mộng một hồi rồi thôi.
Thẩm Hiên tự cảm thấy mình so với người mang gien cấp C cũng không hề thua kém, nhưng người của thế giới này luôn đặt đẳng cấp gien lên hàng đầu, tuy rằng gien cũng không đại diện cho tất cả.
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Anh thấy chúng ta có thể tham dự lớp học bổ túc ban đêm.".
Thẩm Hiên cười cười: "Anh thật có tâm."
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Dù sao bây giờ cũng có tiền, hay là em xem thử mấy lớp học ban đêm đi.".
Thẩm Hiên gật đầu: "Cũng được, thực ra thể chất của em cũng rất kỳ quái.".
Lục Vinh hỏi hắn: "Kỳ quái chỗ nào?".
"Theo lí mà nói, đẳng cấp gien càng thấp, thể chất sẽ càng kém, nghe nói người có tư chất cấp F phần đông không thể sống qua ba tuổi, thế nhưng em thì khác, điều kiện thân thể của em không tồi. Hơn nữa công nhân của xưởng khai thác đá hầu hết qua nửa năm sẽ bị đủ thứ bệnh, em mười hai tuổi đã làm việc ở đó, tính ra cũng đã bốn năm, vẫn không gặp vấn đề gì." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh suy tư: "Nói như vậy, chẳng lẽ là khi em đo lường gien đã xảy ra vấn đề gì đó?".
Thẩm Hiên lắc đầu: "Em cũng không biết, nhưng em đã đi đo lường hai lần, kết quả cho thấy em chính là gien cấp E.".
Lục Vinh cười cười: "Chuyện này để sau hãy nói đi.".
Lục Vinh bỏ ra 250 vạn, dùng danh nghĩa của Thẩm Hiên mua một căn biệt thự tại một địa phương hẻo lánh.
"Nhà này không tồi!". Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh gật đầu: "Vị trí không được tốt, nhưng phía dưới có tầng hầm, có thể chứa rất nhiều thứ.".
Thẩm Hiên cười cười: "Vậy càng tốt" Có tầng hầm, cậu sẽ không phải giấu mì ở dưới gầm giường nữa.
-----------
Edt: Klw đọc xong chương này mới nhận ra Thẩm Hiên 16 tuổi á, ở hiện đại là anh công đi tù nha anh :)))))