Sau khi đến Lạc thành, Lục Vinh và Thẩm Hiên đi xem căn nhà mà cha mẹ hắn để lại.

Thẩm Hiên tìm vị trí căn nhà, hai người ngồi xe bus đi tới một chung cư.

"Là nơi này sao?" Lục Vinh hỏi Thẩm Hiên.

Thẩm Hiên gật đầu: "Chính nó".

"Khu vực rất tốt!". Lục Vinh nhịn không được nói.

"Đúng vậy, những năm gần đây nơi này mới bắt đầu phát triển, trước đó cũng không có gì đặc biệt, lúc cha mẹ anh mua càng không quý giá.". Thẩm Hiên nói.

"Chúng ta đi lên đi.". Lục Vinh nói.

Hai người đi thang máy đến tầng 16, vừa đi tới thì chợt thấy cửa nhà mở ra, một nam một nữ từ trong phòng đi ra, người đàn ông lấy lòng người phụ nữ đi bên cạnh: "Kiều Kiều, nếu em đồng ý theo anh, anh sẽ lập tức sang tên căn hộ này qua cho em.".

"Hừ, anh chỉ giỏi nói ngọt, chắc gì đó là thật?".

"Đương nhiên là thật, sau này đây sẽ là căn nhà nhỏ của chúng ta". Người đàn ông nói.

"Nhà này trang trí quá cổ hủ.". Vương Kiều oán trách.

"Nhà này là do người chú không có thẩm mỹ của anh trang trí, ông ta đã chết ở bên ngoài, nếu em đồng ý thì đương nhiên phải sửa lại rồi, yên tâm đi, anh sẽ lo toàn bộ tiền trang trí!". Lục Viễn vỗ ngực bảo đảm.

"Anh nói thật dễ nghe.".

Lục Viễn lôi kéo cánh tay người phụ nữ: "Kiều Kiều, em vẫn chưa tin anh sao? Anh có bao giờ lừa gạt em đâu!".

Người phụ nữ chuyển ánh mắt sang Lục Vinh và Thẩm Hiên: "Hai người kia là ai vậy? Đến tìm anh à?".

Lục Viễn nhìn Lục Vinh và Thẩm Hiên: "Anh không biết bọn họ, có thể là người đến đây nhặt rác, bảo an dưới lầu thật là vô trách nhiệm, mấy người ăn mặc như ăn mày này mà cũng dám cho vào, anh nhất định phải đi khiếu nại.".

Người phụ nữ bĩu môi đầy ghét bỏ: "Em còn tưởng là họ hàng nhà anh tìm đến, làm em sợ hết hồn, cũng may là không phải.".

"Kiều Kiều, em nghĩ nhiều quá rồi, hai tên nghèo túng này sao lại là họ hàng của anh được?". Lục Viễn phản đối.

Vương Kiều gật đầu: "Không phải thì tốt, anh biết không, có một vài họ hàng nghèo rất đáng ghét, cả ngày chỉ biết đòi tiền, phiền chết người.".

"Đúng thế!" Lục Viễn ôm Vương Kiều đi đến chỗ thang máy, không quên quay đầu lại trừng Lục Vinh và Thẩm Hiên: "Tụi mày cút xa một chút, đừng làm dơ nhà của tao, đúng là xúi quẩy.".

Lục Vinh cau mày, mấy lần muốn nổi điên nhưng bị Thẩm Hiên kéo lại.

Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh: "Được rồi, xung đột với hắn cũng không có gì tốt, nắm được căn nhà trong tay mới là việc trọng yếu. Hiện giờ ưu thế của chúng ta chính là bác trai và bác gái của anh đều không biết anh đã đến Lạc thành, muốn đuổi bọn họ đi thì trước đó phải làm tốt thủ tục đã.".

Dù sao cha mẹ Lục Vinh chết cũng đã nhiều năm, nếu bác trai và bác gái biết hắn tìm đến, chó cùng rứt giậu, nguỵ tạo một ít chứng cứ thì sẽ không thể cứu vãn. Đợi đến khi hắn lấy lại được căn nhà, những người này muốn giở trò cũng sẽ gặp phải khó khăn trong việc kiểm duyệt.

Lục Vinh gật đầu: "Em nói đúng.".

Vốn Lục Vinh còn đang suy nghĩ, nghiêm khắc mà nói, hắn không phải là chính chủ nên cũng không muốn đòi lại căn nhà. Thế nhưng sau khi gặp người anh họ này, Lục Vinh thoáng cái trở nên kiên định, nhất định phải đoạt lại cho bằng được.

Hai người đến trung tâm thừa kế di sản, sau khi xác nhận thân phận Lục Vinh, trung tâm thừa kế chuyển bất động sản sang tên của hắn. Lục Vinh trực tiếp đến đại lý môi giới nhà đất, bởi vì ra giá tương đối thấp nên bán được ngay trong ngày.

Sau khi bán nhà, tài khoản Lục Vinh có thêm năm trăm vạn.

"Tiền chuyển tới rồi, năm trăm vạn" Lục Vinh mừng rỡ nói.

Thẩm Hiên cười cười: "Không ít nha".

Lục Vinh cười: "Cảm giác có tiền thật là tốt".

...............

Ngày hôm sau, Lục Viễn dẫn theo Vương Kiều đi dạo cửa hàng dạo, hai người vô cùng phấn khởi bàn bạc việc kết hôn, lúc trở về thì phát hiện cửa nhà đã bị đập ra.

Lục Viễn nhìn mấy công nhân đang bận bịu bên trong: "Các ông là ai? Đang làm gì trong nhà tôi thế?".

"Chúng tôi là công nhân sửa nhà được chủ nhà mời tới.".

Vương Kiều nghe mấy công nhân nói, có chút mừng rỡ: "Lục Viễn, anh thật sự tìm người đến sửa nhà sao? Anh thật tốt".

Lục Viễn nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Hắn căn bản cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra!

Vương Kiều nhìn vật liệu trên đất, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Những vật liệu này màu sắc quá u ám, tôi không thích, đổi hết đi".

"Xin lỗi cô, chuyện này phải nghe theo lời của chủ nhà." Công nhân lắp đặt thiết bị không hề lay động.

Vương Kiều thấy mình nói chuyện không có tác dụng, không khỏi có phần xấu hổ và giận dữ: "Lục Viễn, anh nói một câu xem!".

Lục Viễn cau mày: "Tôi nghĩ các ông lầm rồi, tôi chính là chủ nhà, tôi không có mời người đến trang trí, các ông vô duyên vô cớ xông vào nhà tôi, đập hư cửa nhà, tốt nhất là lập tức bồi thường rồi rời đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.".

Công nhân liếc nhìn Lục Viễn: "Xin lỗi anh, chúng tôi sẽ không bồi thường, cửa này cũng không phải chúng tôi tự ý đến đập, là ông chủ Vương nhờ chúng tôi đập.".

"Ông chủ Vương? Ông chủ Vương nào? Sao tôi lại không biết?". Lục Viễn tức giận.

"Chính là ông chủ Vương mời chúng tôi đến, ông ấy có chứng từ bất động sản rõ ràng, nhà này là của ông ta.". Công nhân lắp đặt nói.

Lục Viễn trợn to mắt: "Ông đang nói linh tinh gì thế?".

Công nhân nhìn hắn: "Chuyện này tôi nghĩ anh nên đến trung tâm bất động sản nghe cố vấn một chút đi.".

Vương Kiều tức giận nhìn Lục Viễn: "Lục Viễn, anh nói với em đây là nhà của anh mà, chuyện gì đang xảy ra vậy?".

Lục Viễn nhìn Vương Kiều: "Yên tâm đi, anh sẽ làm cho ra lẽ, những người này ở đây nói hưu nói vượn, anh đi báo cảnh sát là được.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play