Chương 462:
Nghe thấy con gái nói có người mình thích, Hà Vân Phi vội vàng nắm lấy cánh tay của Hoắc Minh Dương nhưng chỉ nghe Hoắc Minh Dương nói một tiếng “á”.
Ánh mắt Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi hơi ai oán, giống như một con vật nhỏ bị người khác bắt nạt.
“Chuyện này là thật sao?” Hà Vân Phi kinh ngạc nhìn Hoắc Minh Dương, như thể phát hiện ra được một điều gì đó rất mới lạ.
Trước đây, Hoắc Cảnh Thanh là một người rất kén chọn, đưa ra tiêu chuẩn rất cao.
Sao bây giờ con gái của họ lại dễ dàng thích người khác như vậy? Đúng là không thể tưởng tượng được.
“Đương nhiên là thật rồi, vậy nên chuyện của con mẹ không cần xen vào nữa đâu. Bây giờ con muốn học hành cho tốt, tranh thủ theo đuổi được người ta.
Hoắc Cảnh Thanh nói vậy và mặt cũng đỏ lên.
Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi thấy con gái mình nói vậy thì rất kinh ngạc. Rốt cuộc Hoắc Cảnh Thanh đã gặp được thần thánh ở đâu mà có thể khiến cô trở thành một con người khác như vậy.
“Vậy con học hành cho tốt nhé. Có gì không hiểu thì con cứ hỏi anh con, cha và mẹ con ở đây chơi cho thoải mái đã.” Nói xong, Hoắc Minh Dương cúp luôn cuộc gọi video.
Hà Vân Phi che miệng trộm cười, người đàn ông này đúng là nhỏ nhen.
Hoặc Cảnh Thanh không ngờ cha mình lại cúp điện thoại cái rụp như thế.
Cô lại nghĩ đến Tiêu Văn Nam cùng khuôn mặt đẹp trai đó. Mặt cô ửng đỏ, trông không khác gì một quả táo chín mọng.
Hoặc Cảnh Thanh cứ mải mê chìm đắm trong niềm hạnh phúc nhỏ của mình, mải mê một hồi cô mới bình tĩnh lại và nhớ đến một chuyện quan trọng.
Đây mới chỉ là một chút hạnh phúc bé nhỏ, cô muốn có được thêm nhiều hạnh phúc nữa thì bắt buộc phải bỏ ra một thứ gì đó. Nếu không thì nhận định không thể có được, cách bỏ ra công sức tốt nhất là chăm chỉ học hành. Nếu cô không làm thế thì thật sự sẽ không theo đuổi được Tiêu Văn Nam, đến lúc đó anh nhất định sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất trái tim. Nếu thật sự như thế thì cô chắc tức chết mất.
Nhưng Hoắc Cảnh Thanh biết rõ thành tích học tập của mình, cho dù cô cố gắng bao nhiêu thì vẫn bết bát như vậy.
Điều làm cho Hoắc Cảnh Thanh càng đau đầu hơn là bây giờ cô gần như quay lưng lại với tất cả những kiến thức trong sách, đến lúc kiểm tra, cô thậm chí còn đọc không hiểu đề bài, Thực ra Hoắc Cảnh Thanh cũng biết, người như Tiêu Văn Nam có thể nói là hoàn hảo, cô tin rằng tất cả mọi mặt Tiêu Văn Nam đều không thua kém gì Hoắc Cảnh Hiền.
Cô lập tức giở đống tài liệu của mình ra, cô nghĩ môn Toán của mình rất kém nên lấy sách Toán ra xem và cả rất nhiều đề thi nữa.
Những đề thi đó viết rất nhiều chữ, đều là những câu phải làm lại sau khi thi xong. Những phần đó viết rất cẩn thận, có thể thấy lúc cô lên lớp cũng chuyên tâm đến mức nào. Hoắc Cảnh Thanh phát hiện ra như vậy vẫn không đủ bởi vì thành tích của cô vẫn không có chút khởi sắc nào.
Những điểm số trên góc trên bên trái bài kiểm tra đều tệ hại đến mức cô không muốn nhìn, sao cô nỗ lực như vậy rồi mà vẫn không được đền đáp.
Nhưng lần này Hoắc Cảnh Thanh hạ quyết tâm, cô nhất định vượt qua số điểm này, để thành tích của cô có thể khá hơn.
Buổi tối hôm đó cô thức đến hơn một giờ mới ngủ. Cô ngồi xem bài kiểm tra đến khi buôn ngủ không chịu được nữa thì mới nằm gục trên bàn và ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau thức dậy, cô thấy đầu mình nặng trịch, cảm giác vô cùng khó chịu, cô cũng đã nghĩ đến chuyện nghỉ học.
Nhưng cô nghĩ kỹ lại, bây giờ không phải là lúc để bỏ cuộc nên cô cố gắng chế ngự cơn buồn ngủ, cố tình hừng hực đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi cầm cặp sách xuống nhà.
Ở dưới nhà, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng. Ông Hoắc và bà Hoắc dậy rất sớm, đang ngồi ăn sáng với chủ Hoắc Minh Vũ.
“Cảnh Tình, cháu đi học sao?” Bà Hoắc thấy cô xuống thì vội vàng hỏi.
“Vâng, cháu chào ông bà nội!” Hoắc Cảnh Thanh nhanh chóng đến bàn ăn sáng, cầm lấy mấy miếng bánh mì rồi định đi luôn.
“Cảnh Tình, cháu mang theo hộp sữa này mà uống.” Từ Thanh Lam đưa hộp sữa để cách đó không xa cho Hoắc Cảnh Thanh. “Cháu cảm ơn.” Hoắc Cảnh Thanh nhận lấy, cô vừa đi, vừa vẫy tay chào mọi người: “Cháu đi học đây.”
Đến trường học, Đường Mộc nhìn thấy cô đến thì kinh ngạc kêu lên: “Cô gấu trúc này của tôi càng ngày càng tách bầy rồi.”
Đường Mộc và bạn tốt cũng là bạn cùng bàn của Hoắc Cảnh Thanh. Ở trường học, cô không có nhiều bạn bè lắm, chỉ có Đường Mộc coi cô là bạn.
Lúc trước, Đường Mộc cũng đối xử tốt với cô rất nhiều lần, Hoắc Cảnh Thanh cũng vì thế mà thấy cảm động, về sau quan hệ của hai người mới dần dần xích gần lại với nhau.
Ở lớp, các bạn đều gọi Hoắc Cảnh Thanh là người đẹp băng giá, câu nói này đến tại cô thì cô cũng không khỏi cảm thấy đau lòng và buồn bã, nhưng cô làm gì còn có cách nào khác, đó đã là tính cách của cô rồi.