Hai ngày sau, Hạ Tình Vũ vậy mà ngồi máy bay trở về thành phố Z, còn mang theo con trai bốn tuổi, Tâm Tâm. Tâm Tâm là một nhóc con nghịch ngợm. Hạ Minh Du dẫn theo Đan Đồng đến sân bay đón họ. Hạ Tình Vũ đã nghe Hạ Minh Du nói hắn đang cùng Đan Đồng kết giao, chỉ gật đầu mỉm cười. Cháu nhỏ Tâm Tâm có vẻ rất vui, chạy loạn khắp nơi hoàn toàn không chịu nghe lời, khiến cho ba người lớn không thể đối phó nổi. Hạ Tình Vũ nói lúc ở nhà cô có bảo mẫu giúp đỡ, nay đến Z thành cũng chỉ đành làm phiền Hạ Minh Du giúp cô. Còn nói lần này cô cùng Tâm Tâm trở về là vì thăm người thân. Quả nhiên, Hạ gia một nhà già trẻ đều rất vui vẻ. Hạ Tình Vũ cũng không nhắc đến Phương Vũ nữa, vậy mà lại không làm cho nội tâm Hạ Minh Du nhẹ nhõm được chút nào, điều này không phải nghĩa là, tất cả những vướng mắc của hắn và Phương Vũ cứ như vậy mà kết thúc sao, thậm chí ngay cả Hạ Tình Vũ cũng không muốn nhắc đến.
Buổi tối, lúc 12 rưỡi đêm, Hạ Minh Du về đến nhà đang chuẩn bị ngủ lại đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Tình Vũ, giọng nói vô cùng cấp bách: “Minh Du… em mau tới bệnh viện một chuyến, Tâm Tâm đột nhiên phát sốt. Bác sĩ nói phải nằm viện quan sát vài ngày…… hu hu hu…” Hạ Tình Vũ trong điện thoại khóc lên, “Vừa rồi cô cùng chị đến bệnh viện, chị để cô về nhà nghỉ trước rồi, em tới đây với chị đi.”
“Được, chị đừng lo lắng.” Hạ Minh Du an ủi, “Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện M. Khoa nhi phòng số 28.”
“Em biết rồi, em lập tức tới.”
Vội vàng chạy xuống lầu, lấy xe chạy tới bệnh viện M. Bệnh viện M là một bệnh viện tư nhân cao cấp của thành phố Z. Thiết bị y tế hàng đầu, trình độ bác sĩ càng là hạng nhất.
Hạ Minh Du đi vào tòa nhà to lớn, vị thuốc sát trùng nồng đậm đập vào mặt. Có chút lạ lẫm lại quen thuộc. Hắn hỏi thăm y tá trực ban, không mất nhiều thời gian đã tìm được phòng bệnh.
Đẩy cửa phòng ra, người trong phòng ngẩng đầu nhìn hắn.
Tâm Tâm nằm trên giường bệnh, trên cánh tay nho nhỏ đang cắm ống truyền đường glu – cô, Hạ Tình Vũ ngồi ở bên giường, khóe mắt còn mang theo một giọt nước mắt. Bên cạnh…
……Là Phương Vũ.
Cậu đang mặc áo blouse trắng, tà áo rất dài đứng ở một bên. Nhìn thấy Hạ Minh Du tới, cậu lộ ra một nụ cười.
Đúng rồi, hắn quên, bệnh viện M chính là chỗ Phương Vũ làm việc.
Trong chớp mắt nhìn thấy Phương Vũ kia, Hạ Minh Du rõ ràng cảm nhận được tim mình đập mạnh một hồi.
Đây là lần đầu tiên Hạ Minh Du nhìn thấy Phương Vũ mặc áo bác sĩ. Kiểu dáng đơn giản như vậy, màu áo blouse trắng tinh, rõ ràng là biểu tượng nghiêm túc cấm dục. Giống như cái áo ngủ đáng yêu kia, Phương Vũ mặc vào lại rất có hương vị, cái áo bác sĩ này so với trang phục bình thường cậu mặc lại cứ khiến cho cậu trông vô cùng mị hoặc, quyến rũ. Áo blouse rộng thùng thình làm nổi bật thân hình thon dài của cậu, cái eo đã nhỏ lại càng nhỏ hơn. Hạ Minh Du đương nhiên còn nhớ rõ xúc cảm chạm vào chỗ đó. Tâm trí hắn lúc này lại không đúng thời điểm mà hiện ra bốn chữ “Đồng phục gợi cảm”.
Đợi đến lúc hắn ý thức được bản thân đang nghĩ tới cái gì, liền vội vàng ép mình chuyển lực chú ý hỏi: “Tâm Tâm thế nào?”
“Là viêm dạ dày cấp tính dẫn tới sốt cao.” Phương Vũ đáp, “Ở bệnh viện nằm ba ngày sẽ tốt.”
“Là tại chị.” Hạ Tình Vũ bên cạnh khóc lên, “Đều tại chị, buổi tối lúc Tâm Tâm ầm ĩ đòi ăn kem chị liền mua cho nó, lúc sau nó liền bắt đầu nôn…. hu hu …”
“Đừng khóc.” Phương Vũ đặt tay lên vai Hạ Tình Vũ, ôn nhu nói: “Đừng khóc, có em ở đây, Tâm Tâm nhất định có thể nhanh chóng xuất viện, chị cứ yên tâm.”
“Ừm, cám ơn em Tiểu Vũ, em thật tốt.” Hạ Tình Vũ dường như đã chiếm được an ủi lớn nhất, hít mũi một cái, sau đó nhìn Phương Vũ cười cười.
Hạ Minh Du lại tự dưng không lý do cảm thấy khó chịu, hắn chăm chú nhìn chằm chằm hai người kia, nhưng mà hai người kia cũng không có thèm nhìn hắn, nhất là Phương Vũ, giống như hắn chỉ là một người qua đường. Cậu chỉ tiếp tục dịu dàng thì thầm an ủi Hạ Tình Vũ, hoàn toàn không có để ý tới hắn.
“Khụ khụ, cái kia, có cần tôi giúp gì không?”
“Thật ra cũng không có gì đặc biệt cần, vừa rồi Tình Vũ chỉ có một mình, vô cùng sợ cho nên gọi điện cho anh, nhưng mà bây giờ tôi đã tới rồi, tôi có thể ở lại cùng chị ấy, không thì anh về nghỉ ngơi đi, Minh Du.” Phương Vũ xoay đầu lại đáp.
Quả nhiên không giống với lúc trước, khẩu khí Phương Vũ lúc nói chuyện trở nên khách sáo. Nếu là trước kia cậu nhất định sẽ nói, “Hay là chúng ta cùng ở lại với Tâm Tâm, để cho Tình Vũ đi về nghỉ ngơi đi”, nhưng bây giờ cậu lại có thể rõ ràng nói với hắn, cậu không cần hắn ở lại đây.
Lòng Hạ Minh Du vô cùng bực bội, mất mát.
“Tình Vũ, chị lái xe của em về đi, em cùng Phương Vũ ở lại với Tâm Tâm, chị về ngủ sáng mai lại đến chăm sóc nó.” Vì vậy, không thèm nghĩ ngợi mà thốt ra.
Hạ Tình Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Du, cuối cùng gật nhẹ đầu.
“Được.” Sau đó cúi người xuống hôn mặt Tâm Tâm. Cầm chìa khóa xe của Hạ Minh Du rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tâm Tâm đã ngủ, Phương Vũ và Hạ Minh Du.
Phương Vũ một lúc lại dùng ống nghe cẩn thận kiểm tra Tâm Tâm, một lúc lại ngẩng đầu cẩn thận quan sát chai truyền dịch, hoàn toàn không có rảnh để mà chú ý Hạ Minh Du.
Hạ Minh Du không nói một chữ ngồi ở bên giường, trong lòng đang nghĩ về Phương Vũ, căn bản không biết biểu tình trên mặt mình rõ đến cỡ nào. Bết bát hơn chính là, từ khắc hắn bước vào phòng bệnh trông thấy Phương Vũ, tim hắn bắt đầu mất kiểm soát đập liên hồi.
Ánh mắt hắn không tự chủ được mà bị Phương Vũ hấp dẫn, biểu tình Phương Vũ đang rất nghiêm túc, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan thanh tú nhìn sơ qua có vẻ bình thường, nhưng nhìn kỹ lại rất… rất đáng yêu.
Đặc biệt là lúc cậu nghiêm túc, cậu sẽ vô thức mà cắn cắn môi dưới. Cánh môi hồng hồng bị day cắn nhẹ nhàng, nhìn rất mê người.
Còn có cái áo blouse lủng lẳng trước mắt kia.
Tại sao, vì cái gì, trước kia hắn lại không phát hiện ra trên người Phương Vũ có nhiều chỗ thu hút như vậy, dịu dàng, tốt bụng, đáng yêu. Cho nên ánh mắt hắn bây giờ cứ một mực mà bị hấp dẫn, có móc cũng móc không ra.
Mấy ngày qua, đầu óc hắn không khống chế được mà cứ nhớ lại khoảng thời gian Phương Vũ ở cùng hắn, hắn vậy mà tìm không ra dù chỉ một chuyện không vui vẻ. Tất cả đều là Phương Vũ tươi cười, Phương Vũ chu đáo, Phương Vũ quan tâm……
“Minh Du, anh mệt sao?” Phương Vũ cuối cùng cũng rảnh để quay đầu nhìn hắn, cậu đến gần nhẹ nhàng nói: “Nếu mệt quá, anh lên ghế sô pha ngủ một lúc đi. Tôi đi lấy áo khoác của tôi cho anh. Ban đêm trời hơi lạnh.” Trên người cậu tỏa ra mùi thơm thanh mát.
Hạ Minh Du được cậu quan tâm, tâm tình tốt hơn một chút. Lời nói dịu dàng như vậy nghe vào đúng là cực kỳ thoải mái. Phương Vũ vẫn còn rất quan tâm hắn, có lẽ thật ra trong lòng cậu vẫn còn thích hắn, trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Hắn không trả lời vấn đề của Phương Vũ, chỉ nhíu mày hỏi cậu: “Tối nay là cậu trực sao?”
“Không phải, tôi trực vào thứ sáu.” Phương Vũ cười cười nói: “Tôi ở nhà đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của Tình Vũ, sau đó Stephen đưa tôi tới. Nhưng mà cũng may, bệnh của Tâm Tâm không nghiêm trọng.”
Stephen.
Hạ Minh Du cái gì cũng có thể giả vờ không nghe, lại không thể xem nhẹ cái tên này.
Stephen.
Tâm tình đang tốt thoáng một phát liền mất ráo.
Stephen. Stephen. Tại sao phải ở thời khắc này nhắc tới Stephen, ép buộc hắn phải nghĩ tới, vào lúc hắn không biết, trong căn hộ nho nhỏ của Phương vũ, Stephen đã làm cái gì với cậu.
Nếu như có người có thể làm cái gì với Phương Vũ, người đó phải là hắn mới đúng. Làm sao có thể là người khác?
Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng đáng yêu của Phương Vũ lúc mặc đồ ngủ cũng bị Stephen nhìn thấy, nghĩ đến Phương Vũ cũng dùng những từ ngữ thân thiện như vậy đi quan tâm Stephen, nghĩ đến thân thể mảnh mai của Phương Vũ bị Stephen ôm trong lồng ngực, trên mặt cậu còn lộ ra dáng vẻ thẹn thùng. Hắn liền cảm thấy lòng ghen tị nổi lên cuồn cuộn.
Ghen tị. Chính là ghen tị.
Hắn rốt cục cũng hiểu rõ cái cảm giác hung mãnh như muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ trong mấy ngày qua này tên là gì.
Hắn bị cảm xúc mãnh liệt điều khiển, không khống chế được mà giơ tay bắt lấy cổ tay Phương Vũ.
– Hết chương 6 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT