Xe vững vàng chạy trên đường đêm. Radio đang phát một bài hát nhẹ nhàng.Chuông điện thoại đột ngột reo vang. Hạ Minh Du đeo tai nghe, nhận điện thoại. Giọng nữ vui vẻ quen thuộc truyền đến.
“Minh Du, là chị đây!” Không cần suy nghĩ cũng biết ngay là bà chị họ Hạ Tình Vũ. Cô hiện giờ sau khi lấy chồng đã dọn đến thành phố M cách đây rất xa. Nhưng mà vẫn thường xuyên gọi điện hỏi han chuyện yêu đương của em họ thân mến.
“Trễ như vậy chị còn chưa ngủ, gọi điện cho em làm cái gì?”
“Thời gian qua vẫn luôn bận rộn chăm sóc bảo bảo, lâu lắm rồi không có liên lạc với em!” Trước mặt Hạ Minh Du, Hạ Tình Vũ luôn luôn là chị gái chưa chồng nhiệt tình lo chuyện người khác. “Đúng rồi, dạo này em với Tiểu Vũ thế nào nha?”
“Chị gọi điện cho em nhắc cậu ta làm gì?”
“Chị là quan tâm đời sống tình cảm hai người bọn em mà, hắc hắc hắc hắc……” Đúng là điệu cười gian xảo gạt người.
Hạ Minh Du tức giận nói: “Đời sống tình cảm bọn em, làm ơn đi, em lúc nào cùng Phương Vũ có đời sống tình cảm?”
“A ô? Chị vừa nghe nói Phương Vũ có bạn trai, chẳng lẽ không phải em?” Âm thanh Hạ Tình Vũ có chút gấp gáp.
“Đương nhiên không phải.”
“Ai?!!!” Hạ Tình Vũ kinh ngạc hét lên, “Cái gì thế, vậy là Tiểu Vũ bị người khác cướp mất rồi?!”
“…….”
“Chị gọi điện cho em sao chỉ toàn nhắc tới Phương Vũ?”
“Làm ơn đi, chị sao có thể không nói tới, chị vẫn luôn chờ em ngày nào đó bỏ được cái tính tình thối nhận ra người em thật lòng thương yêu có biết không!?”
Hạ Tình Vũ vẫn luôn dùng mấy từ ngữ mập mờ ái muội như vậy, nhất định là xem quá nhiều phim truyền hình mà.
“Người em thật lòng thương yêu? Người em thật lòng thương yêu chính là Đan Đồng!”
“Thật vậy sao? Em đối với Tiểu Vũ một xíu cảm giác cũng không có?”
“Vấn đề này chúng ta đã nói qua rất nhiều lần rồi được không, em đối với Phương Vũ một chút cảm giác cũng không có.”
“Vậy em sau khi biết Phương Vũ đã có bạn trai không cảm thấy không cam lòng sao?”
“Cái gì không cam lòng?” Hạ Minh Du nghe thấy ba từ ‘Không cam lòng’, tim đột nhiên đập mạnh một nhịp.
Mấy ngày nay hắn đúng là luôn bị chuyện của Phương Vũ làm cho tâm tình phức tạp, nhưng mà hắn chỉ cho rằng là do Phương Vũ đôi khi quá đáng ghét mà thôi.
“Tiểu Vũ im lặng âm thầm thích em nhiều năm như vậy, vì em cho đi nhiều như vậy em cũng không cảm kích, nhưng cậu ấy là đứa trẻ rất si tình, cậu ấy nếu không phải thật sự đã hoàn toàn hết hy vọng với em, chắc chắn sẽ không cùng người khác ở chung một chỗ, bây giờ cậu ấy đã là của người khác rồi, em cho dù có hối hận cũng không còn cơ hội……..” Hạ Tình Vũ sâu sắc khẽ nói.
Cậu ấy nếu không phải thật sự đã hoàn toàn hết hy vọng với em, chắc chắn sẽ không cùng người khác ở chung một chỗ.
Thật sự hết hy vọng.
Thật sự. Hết hy vọng.
Mấy chữ này trong chớp mắt khiến Hạ Minh Du đột nhiên hoảng hốt. Mặc dù biết rõ Phương Vũ đã có bạn trai, trong tiềm thức hắn vẫn luôn cho rằng Phương Vũ vẫn đang thích hắn. Cậu kết giao bạn trai chẳng qua là vì không nhìn thấy hy vọng nơi hắn nên mới rút lui đi tìm một tình cảm thay thế.
Vậy mà lời nói của Hạ Tình Vũ. Lại đột nhiên khiến hắn trong lòng nặng trĩu.
Đúng vậy, Phương Vũ là một người cố chấp, cậu tuy rằng ôn nhu, nhưng lại rất cố chấp, cậu luôn luôn rất kiên trì với chủ kiến của mình. Muốn cậu từ bỏ việc gì đó thật sự không phải dễ, trừ phi là tuyệt vọng, hết hy vọng…..
Chân tướng sự thật bất ngờ nhảy ra khỏi tâm trí.
Phương Vũ đã không còn thích hắn nữa!
Đúng vậy, đây chính là lý do giải thích vì sao trong mấy tháng qua, cậu không còn nhắn tin, không còn thăm hỏi ân cần, lúc hắn xuất hiện, ánh mắt cũng không còn lưu luyến dõi theo, cho dù hắn có cười nhạo, cậu cũng không còn lộ ra biểu tình phi thường mất mát như lúc trước. Cậu cười nhiều nhưng nụ cười lại mang theo xa cách. Cậu không còn vui vẻ gửi cho hắn tin nhắn chúc ngày mới tốt lành, cậu cũng không còn gửi tin nhắn đầu tiên cho hắn sau mỗi chuyến công tác nói rằng: “Tôi cuối cùng đã về rồi, tối mai cùng nhau ăn cơm nha!”, cậu bắt đầu dùng ngữ điệu thoải mái cùng hắn nói chuyện về Đan Đồng, cậu cũng bắt đầu nở nụ cười chân thành nói: “Chúc hai người hạnh phúc”….
Thì ra tất cả mọi việc đều là bởi vì cậu đã hết hy vọng?!!
Thì ra hết hy vọng sẽ không khiến cho một người trở nên mất mát đau khổ, mà sẽ là nhẹ nhõm, tự nhiên, ánh mắt sẽ không còn chỉ vì một sự vật sự việc gì của một người khác mà trở nên mê ly, say đắm.
Thật sự là rất buồn cười, hóa ra Phương Vũ đã không còn thích hắn nữa rồi.
Ý nghĩ này càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Phương Vũ đã thích người khác.
Người lúc học đại học vẫn luôn âm thầm lặng lẽ đi theo phía sau hắn – Phương Vũ, người lúc bị hắn mắng sẽ đỏ hồng đôi mắt nhưng lại chỉ luôn mỉm cười – Phương Vũ, người đã thích hắn sáu năm, cũng bị hắn thờ ơ sáu năm – Phương Vũ, người đứng dưới nắng chiều nhìn hắn mỉm cười – Phương Vũ, người một mình lẳng lặng ngồi một góc trong quán cà phê chờ hắn – Phương Vũ, người mặc áo ngủ gấu Pooh lại tạo cảm giác phi thường quyến rũ mê người – Phương Vũ. Còn có… người mà hắn chưa từng một lần dụng tâm tìm hiểu, sau này cũng không còn cơ hội để hiểu nữa – Phương Vũ.
Đã không còn thích hắn nữa rồi.
Ha ha, thật sự là buồn cười. Hắn tại sao lại cảm thấy lòng mình đau nhói.
Rõ ràng là hắn không cần Phương Vũ, nhưng bây giờ chính hắn lại có cảm giác bị vứt bỏ. Cậu lẽ ra phải luôn ở phía sau chờ đợi hắn không phải sao? Cậu không phải vẫn luôn là thứ hắn nắm trong tay sao? Hắn hung hăng đập mạnh lên vô lăng.
“Được rồi, quên đi. Tiểu Vũ cũng đã đủ đáng thương, khi còn bé không có ba mẹ thương, lớn lên thích em em cũng không quan tâm. Hiện tại cậu ấy đã có bạn trai, đã có người đau xót yêu thương cậu ấy. Chị cũng yên tâm.” Hạ Tình Vũ thở dài tiếp tục nói: ” Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, em không cần dù sao cũng còn có một đống người xếp hàng chờ cậu ấy chọn! Hừ! Hạ Minh Du, em tự mình về nhà mà hối hận đi!” Hạ Tình Vũ nói xong liền cúp điện thoại.
Trên màn hình điện thoại xuất hiện mấy chữ “cuộc gọi đã kết thúc”. Chỉ trong chốc lát cũng liền tối đen.
Xe vẫn chạy dọc theo con đường thẳng tắp. Đèn nê ông bên ngoài lập lòe. Mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng từ radio.
“Chào các thính giả thân yêu, tình yêu không hạnh phúc đều đang xảy ra mỗi ngày, để lại tiếc nuối, để lại hoài niệm. Đã bỏ lỡ, liệu có còn tìm được cảm giác lúc ban đầu? Tình yêu cho đi có đáng hay không, thật sự phải trải qua ta mới có thể rõ ràng? Một bạn thính giả là Trần tiên sinh, điện thoại số xxxx muốn thông qua radio nói với người yêu cũ một câu, “nếu như em vẫn còn bên cạnh anh thì thật tốt”. Bài hát kế tiếp xin tặng cho bạn, tình yêu một khi bỏ lỡ, còn có thể quay lại lần nữa hay không? Các bạn nghe đài hãy lắng nghe bài hát 《Only love》.”
“Xin chào, anh lúc trước sao lại nhìn không thấy?
Anh nhìn không thấy, anh luôn nghĩ rằng, tình yêu nằm ở nơi tận cùng của thế giới.
Quay đầu lại thấy em thật ôn nhu dịu dàng.
Khát vọng được ôm em một lần nữa. Em còn yêu anh thì thật tốt.
Không biết, em chưa bao giờ nói em mệt mỏi.
Em mệt mỏi, cũng vẫn luôn mỉm cười, không ầm ĩ.
Nụ cười của em phản ánh nụ cười của chính anh.
Bởi vì chỉ có em mới biết, anh quan trọng bao nhiêu.
Đến cuối cùng khi em đã rời đi qua bao nhiêu ngã rẽ. Anh mới cảm giác được,
Em chính là tình yêu thật sự.
……………………
Hiện tại anh chỉ muốn nghe
Em nói “Được” một lần nữa.
Hiện tại anh chỉ muốn nghe
Em nói “Được” một lần nữa.
…………. “
– Hết chương 5 –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT