Mười giờ tối, Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo lên chuyến bay đến thành phố Úc.
Sau khi rời sân bay, họ bắt taxi đến thẳng Club Kim Sơn.
Thanh Long đã mua vé cùng chuyến bay với Lâm Thanh Mai, theo họ suốt dọc đường, hai chiếc taxi lần lượt giữ khoảng cách.
Một giờ sau, Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo xuống taxi.
Khi Lâm Thanh Mai đang ngồi trên taxi đã gọi điện cho anh Đao, nói bản thân cô đã đến thành phố Úc và đã chuẩn bị đủ số tiền còn lại.
Lúc anh Đao nghe điện thoại vẫn còn khá bất ngờ, vừa nghĩ sẽ sớm nhận được tiền, anh muốn cô nhanh chóng gửi tiền qua.
Lúc này, anh Đao đang đợi họ ở văn phòng cao nhất của Clup Kim Sơn.
Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo hít sâu một hơi sau đó cùng bước vào tòa nhà đầy màu sắc này.
Khi thang máy tham quan đi lên, họ nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài cửa kính, thực sự cảm giác như đây là tòa cao ốc muôn màu muôn sắc...
Cuộc sống về đêm xung quanh đây đủ đầy màu sắc quyến rũ trong vô hình câu dẫn các loại tham lam từ sâu trong nội tâm của từng người.
Trong thang máy, Lưu Bảo Bảo nhìn về phía Lâm Thanh Mai nói: "Thanh Mai, đừng lo lắng nữa, bạn của mình ở thành phố Úc này nói anh Đao là một người đáng tin cậy! còn nói so với mấy ông chủ sòng bạc khác thì anh ta an phận hơn rất nhiều, anh ta ở trong sòng bạc đó giờ chưa từng có án mạng nào xảy ra hết."
Cô suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Mình đoán những lời mà anh Đao nói với cậu qua điện thoại trước đó chỉ là nói điêu thôi, mục đích thực sự chỉ để sớm lấy được tiền thôi. Cậu đừng có lo lắng nữa, mình đã nói với bạn bè của mình rồi, nếu chúng ta giao tiền cho anh Đao mà bọn họ còn không chịu thả người thì đám bạn của mình sẽ lập tức báo cảnh sát."
"Bảo Bảo à, lần này thật sự cảm ơn cậu rất nhiều! Cậu trở về nhớ thay mình cảm ơn đám bạn của cậu nha..." Giờ phút này, Lâm Thanh Mai có chút lo lắng, chỉ cần chuyện này còn chưa giải quyết, trái tim cô luôn căng thẳng không cách nào thả lỏng được.
Lưu Bảo Bảo chạm vào bàn tay cô rồi gật đầu với cô.
Lúc này, cửa thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo đều thở ra một hơi, bước khỏi thang máy.
Ở hành lang cách đó không xa, cứ cách 20 mét lại có những vệ sĩ mặc áo đen đứng nhìn Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo với ánh mắt không mấy thân thiện, trong đáy mắt của mấy người không chứa chút ý tốt nào cả, lúc nào cũng quan sát dáng vẻ của hai người họ.
Lưu Bảo Bảo nắm lấy cánh tay của Lâm Thanh Mai, bước nhanh về phía văn phòng của anh Đao.
Trong vòng hai phút, hai người họ đã đi đến văn phòng của anh Đao, cửa văn phòng mở ra, hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng trước cửa.
“Xin chào, chúng tôi tới đây để tìm anh Đao.” Lâm Thanh Mai nói trước.
Lúc này anh Đao đang đứng trước tủ rượu rót rượu, vừa đi tới cửa, vừa nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp đứng ở cửa, liền cười nói: "Trong hai người các cô ai là Lâm Thanh Mai?"
Lâm Thanh Mai nhìn anh Đao có chút hung dữ, cô gật đầu nói: "Xin chào anh Đao, tôi là Lâm Thanh Mai, tôi có mang tiền tới."
anh Đao có làn da ngăm đen, trông khoảng bốn mươi tuổi, trên cổ đeo mặt dây chuyền bằng ngọc Quan Âm, trên người đều mang hàng hiệu, trên cổ tay có đeo chuỗi phật châu từ gỗ đàn hương, trong tay gã cầm một ly rượu, sau khi nhấp một ngụm rượu thì xoay người nói: "Các cô đều vào cả đi."
Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo nhìn thoáng nhau, hai cô mang dáng vẻ thành thục ổn trọng bình tĩnh rồi bước vào văn phòng.
anh Đao ngồi trên chiếc ghế xoay da của ông chủ, nói thẳng với họ: "Trước khi các cô tới, Lưu Ái Quốc đột nhiên nổi điên cào vào tay một người thuộc cấp của tôi. Bọn họ đều là người theo tôi lăn lộn mấy nay, thân làm ông chủ của bọn họ, đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm an toàn của bọn họ, các cô nghĩ coi nên tính với khoản tiền này như thế nào đây."
Trái tim Lâm Thanh Mai chùng xuống, cô sợ đến mức nhìn Lưu Bảo Bảo, thật ra Lưu Bảo Bảo vẫn luôn bình tĩnh hơn cô, Lưu Bảo Bảo cười nói với anh Đao, "anh Đao à, anh có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi, ý của anh là muốn chúng tôi đền thêm tiền hay là đi xin lỗi, anh cứ nói thẳng một câu đi."
anh Đao liếc nhìn Lưu Bảo Bảo cười khẽ: "Cô em à, em cũng có chút dũng cảm hiểu biết đó, anh Đao tôi hơi thích em rồi đấy, nếu như cô em đây đã nói như vậy thì tôi sẽ nói thẳng ra vậy..."
"Là như vầy, tối nay tôi hẹn một người bạn để bàn chuyện làm ăn, người bạn đó của tôi miệng hơi xấu tính một chút, lúc nào cũng thích giễu cợt tôi, anh nói tôi ngoại trừ việc dựa vào tiền để tìm mấy cô gái không đứng đắn ra thì không thể tìm được một cô gái tốt nào hết. Hai người các cô có thể nán lại chỗ này làm bạn gái của tôi có được không vậy?"
anh Đao thấy cả hai đều nhíu mày, anh cười nói: "Không cần nói gì hết, chỉ cần ngồi bên cạnh rót rượu cho hai chúng tôi là được, chờ tên đó vừa đi thì hai người các cô mang 24 tỷ đó trả lại cho tôi là có thể mang hai vợ chồng già kia về, nếu cần thì tôi sẽ phái người của tôi đưa hai cô ra tới sân bay."
Mấy lời này của anh Đao khiến trong tâm của hai người trở nên mâu thuẫn, cái loại yêu cầu quá phận như vậy cũng dám nói ra nữa à, suýt chút nữa khiến Lâm Thanh Mai đứng lên mắng gã rồi.
Nhưng khi nghĩ đến việc mẹ mình và chú Lưu vẫn đang ở trong tay anh Đao, cô lại kìm nén lửa giận trong lòng nói: "anh Đao, nếu như Lưu Ái Quốc thật sự cào bị thương anh em của anh, tôi cảm thấy rất có lỗi, anh có thể nhận tiền bồi thường hay không? Tôi và bạn tôi tới thành phố Úc này để trả nợ cờ bạc chứ không phải đến để bồi rượu, xin anh Đao đừng làm khó người khác quá!"
Đôi mắt đen của anh Đao hiện rõ vẻ khó chịu, giọng điệu trở nên lãnh đạm: "Tôi thấy dáng vẻ hai người không tồi nên mới cho phép hai người làm đại diện cho tôi, tôi cho các cô mặt mũi nhưng các cô lại không chịu cho tôi mặt mũi! Nếu đã không đồng ý vậy thì mời về cho! Lựa hôm nào đó chúng ta bàn lại chuyện trả nợ đỏ đen này."
"Nhưng chúng tôi từ rất xa ngồi máy bay đến thành phố Úc..." Lâm Thanh Mai muốn nói gì đó, Lưu Bảo Bảo nháy mắt với cô bảo cô dừng lại.
Cái biểu cảm 'đi mau không tiễn' của anh Đao khiến cả hai không hiểu được suy nghĩ của anh ta, 24 tỷ đã giao đến cửa rồi, lúc này phải để các cô bồi rượu mới đồng ý thả người, trong lòng các cô ai cũng chứa một bụng oán khí.
Lưu Bảo Bảo thở dài, siết chặt cổ tay Lâm Thanh Mai, ngẩng đầu lên nói với anh Đao: " Anh Đao, chúng ta đã đồng ý, mong anh Đao có thể nói lời giữ lời."
Thấy hai người đồng ý, anh Đao lập tức tỏ vẻ vui mừng: "Các cô cứ yên tâm! Anh Đao tôi nói lời giữ lời! Nếu dám nuốt lời thì con mẹ nó chính là đứa cháu nhỏ.”
Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo liếc mắt nhìn nhau, cùng cổ vũ cho nhau rồi lập tức đi qua.
"Hai người ăn mặc cũng tùy tiện quá, vậy tôi bảo dì Mai dắt hai người đi ăn diện đẹp một chút, cũng không thể làm tôi mất mặt trước bạn bè được, đúng không?" Anh Đao ân cần tới nổi khiến hai người có tâm lý lo sợ.
“Được rồi, chúng ta đi xuống thay quần áo đi.” Lưu Bảo Bảo nắm chặt tay Lâm Thanh Mai, lúc này trong lòng càng thêm thận trọng.
Lâm Thanh Mai không ngừng đè nén oán khí, cô chỉ nói muốn gặp mẹ cô và Lưu Ái Quốc trước, Anh Đao dường như hiểu được vẻ mặt của cô, cười nói: "Lâm Thanh Mai, đừng lo vội, đợi tới khi nào bạn của tôi đi rồi thì tôi sẽ cho cô gặp ba mẹ cô, còn bây giờ thì cô đi thay quần áo đi, nửa tiếng nữa người bạn làm ăn của tôi sẽ đến."
Lâm Thanh Mai và Lưu Bảo Bảo được hai vệ sĩ mặc đồ đen đưa đến gặp dì Mai, người phụ trách hộp đêm.
Ngay sau khi họ rời khỏi văn phòng, sắc mặc lập tức trầm xuống, gã ta lấy điện thoại di động ra gọi cho dì Mai.
Dì Mai trong hộp đêm đang phì phèo hút thuốc khi đang chọn người để tối nay bồi vua cờ bạc của thành phố Úc, bà cầm điện thoại di động hỏi: "Anh Đao có chuyện gì vậy? Tôi đang bận!"
anh Đao nheo mắt suy nghĩ tính toán của bản thân, nói với dì Mai: "Tôi vừa kêu hai cô gái đến gặp cô, một trong số họ có người tên là Lâm Thanh Mai, bà cho cô ấy mặc bộ váy tinh xảo đưa tới cho Lewis, tôi tin tưởng vua cờ bạc của thành phố Úc nhất định sẽ rất vui..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT