“Thật đáng tiếc, cô không dám tiết lộ bí mật của mình cho công chúng biết, người yêu nhỏ của cô chỉ có thể được giấu trong nhà ngọc lầu son.” Lập Gia Khiêm mở chiếc tủ tinh xảo bên cạnh ghế sofa rồi lấy ra hộp xì gà bằng gỗ.
Sau khi mở hộp gỗ, anh ta nhướng mắt hỏi Vương Thư Hân: "Có hút xì gà không?"
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: "Vậy thì lấy một điếu đi, đã lâu rồi tôi không hút thuốc... Gần đây, người yêu nhỏ của tôi đã làm ầm lên với tôi, nói tôi không có công khai chuyện này với ba mẹ tôi, cứ để cô ấy sống trong bóng tối, shit, mẹ nó, tôi gần như đào hết tim gan mình vì cô ấy... "
Lập Gia Khiêm đưa cho cô điếu xì gà, trong giọng điệu của anh có một chút trêu chọc: "Tôi không hiểu thế giới của cô, nên tôi không biết khuyên cô như thế nào, nếu cô cần hỗ trợ gì thì có thể tới tìm tôi."
"Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến cô ấy nữa. Đợi tới khi qua đợt bận rộn này, tôi sẽ đưa cô ấy đi du lịch khắp nơi ở Châu Âu để cải thiện tâm trạng.
“Nói về anh đi, sao anh không tìm một cô gái có thân phận đơn giản? Phải là một người phụ nữ đã ly hôn thì tốt như vậy sao?” Vương Thư Hân châm điếu xì gà, nhẹ nhàng rút một ngụm.
"Cô ấy hợp với tôi hơn."
“Chỗ nào hợp với anh hả?” Hai mắt Vương Thư Hân lộ ra tia hứng thú.
Lập Gia Khiêm thẳng thắn cười: "Chỗ nào cũng thích hợp."
"..."
Vương Thư Hân không nói gì, sau nửa phút im lặng, cô chợt nhớ đến chuyện gì đó rồi nói: "Hôm qua em gái hàng xóm của anh đến gặp tôi. Cô ấy nói muốn chuẩn bị quà cho anh nên mới đến hỏi tôi là anh thích thứ gì, tôi bảo cô ấy lấy bản thân làm quà tặng cho anh là được rồi..."
Đột nhiên Lập Gia Khiêm ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu có chút không vui: "Cô thiệt sự đã nói như vậy à?"
Cô nói một tiếng 'ha' rồi thở dài nói: "Tôi nào dám cả gan chứ, nếu tôi thật sự nói như vậy, chỉ sợ bị anh đánh chết rồi! Tôi bảo với cô ấy là bản thân anh không có thiếu thứ gì hết á, chỉ cần cô dụng chút lòng thành suy nghĩ thứ khác đi, cô ấy nói vì anh mà làm vài món điểm tâm..."
Vương Thư Hân trợn tròn mắt, đột nhiên nói: "Nguy rồi, sao tôi lại nói cho anh biết chuyện này chứ, đợi tới khi anh nhận được quà của cô ấy thì nhớ làm ra cái dáng vẻ kinh ngạc dùm tôi cái, nếu không cô ấy sẽ tìm tôi tính sổ mất."
Lập Gia Khiêm cười khẽ không nói, Vương Thư Hân thẳng mặt hỏi: "Cô ấy đã chia tay với Tạ Bân, tại sao anh không lợi dụng thời cơ này mà chen vào chứ?"
Một làn khói dày phun ra từ đôi môi quyến rũ đẹp đẽ của anh, Lập Gia Khiêm nói một cách khá bình tĩnh: "Trừ khi cô ấy hoàn toàn quên đi Tạ Bân, nếu không tôi cũng không phải là lốp dự phòng của cô ấy."
Vương Thư Hân ngậm điếu xì gà trong miệng, hai bàn tay ngọc nhẹ nhàng vỗ tay, hết lời khen ngợi nói: "Đây mới chính là Lập Gia Khiêm mà chúng ta biết chứ! Có khí phách! Cái cô Hồ Dao Dao kia đang ở thời kỳ thất tình, trong lòng chắc chắn vẫn còn nhung nhớ Tạ Bân, nếu Tạ Bân lại tìm cô ta để hợp lại thì khẳng định cô ta sẽ đồng ý!
Cô nói với ánh mắt đầy nghiêm túc: "Cho nên tôi và Nhậm Bách bọn họ đều có ý kiến giống nhau, hiện tại chúng tôi không đồng ý việc anh theo đuổi Hồ Dao Dao. Về phần Đường văn Tú, đề nghị của anh ấy có thể bỏ qua."
Lập Gia Khiêm trái lại tỏ ra tia hứng thú, nhíu mi khẽ hỏi, "Đường Văn Tú nói gì?"
"Anh ta nói tìm cơ hội để anh ngủ với Hồ Dao Dao, anh ta còn nói dù sao thì cũng là hàng đã qua tay, có cái gì đáng để thương hoa tiếc ngọc chứ..."
Vương Thư Hân đột nhiên ngậm miệng lại, cô có chút lo lắng nhìn về phía Lập Gia Khiêm, rốt cuộc trong lòng của Lập Gia Nghiêm thì Hồ Dao Dao quan trọng như thế nào, thật ra bạn bè họ cũng không biết.
Không ngờ Lập Gia Khiêm lại không hề tức giận, vẻ mặt có chút mất tập trung.
Vương Thư Hân ngoài miệng thì nói về chuyện của Hồ Dao Dao, mà trong đầu của Lập Gia Khiêm đang nhớ về ánh mắt của Lâm Thanh Mai, vừa sợ anh lại muốn làm trái ý anh, thậm chí anh còn vô tình bật cười ra tiếng.
Vương Thư Hân quả thật xem đến ngây người, cô chưa bao giờ thấy trên mặt của Lập Gia Khiêm lại hiện lên biểu tình này, cô hỏi: "Anh đang cười cái gì vậy?"
Lập Gia Khiêm hoàn hồn nhìn cô: "Vừa rồi tôi có cười à? Nhưng mà mấy lời cô nói có xác thực là lời của Đường Văn Tú nói không, tên đó chính là một tên ăn chơi đàn đúm thích chọc kẹo con gái nhà người ta, tôi từng nghe nói ông Đường rất tức giận với đứa cháu trai này, chúng ta đợi xem Đường Văn Tú chính thức kết thân đi."
"Ha ha ha...Nếu thật sự là bị ông Đường ép đi kết thân, vậy nhất định còn khó chịu hơn chết rồi.
Sau khi cả hai nói chuyện phiếm một lúc, Vương Thư Hân mới rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Ngay sau khi cô rời đi, Lập Gia Khiêm đã gọi điện nội bộ, ngay sau đó Đỗ Tuấn bước vào văn phòng.
"Lập tổng, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lập Gia Khiêm liếc nhìn phần cơm nguội hoàn toàn trên bàn cà phê, ngước mắt lên nói với Đỗ Tuấn: "Đem phần cơm đó đi ném đi... Ngoài ra, cậu đi kiểm tra xem Lâm Thanh Mai đang ở đâu, tại sao không có lên chỗ tôi!"
Đỗ Tuấn kính cẩn đáp: "Lập tổng, tôi chuẩn bị báo cáo chuyện này với anh, trước kia Vưởng tổng còn..."
"Không sao, bây giờ cậu cứ nói đi."
"Năm phút trước, Thanh Long gọi cho tôi rồi nói với tôi rằng cô Lâm đã rời khỏi công ty, anh ta hiện đang lái theo chiếc taxi mà cô Lâm đã ngồi."
Trong đôi mắt đen láy của Lập Gia Khiêm hiện lên một tia nghi hoặc, anh phân phó nói: "Cậu bảo Thanh Long tiếp tục theo dõi cô ấy, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cho tôi."
"Dạ được, Lập tổng"
...
Lâm Thanh Mai bắt taxi đang gấp rút đến sân bay, trước đó cô đã gọi cho Lưu Bảo Bảo, Lưu Bảo Bảo lập tức đồng ý cho cô vay tiền, còn nói với cô bản thân Lưu Bảo Bảo sẽ cùng Lâm Thanh Mai đến thành phố Úc để đón Vương Lệ Hằng và Lưu Ái Quốc.
Bằng cách này, cả hai đã gặp trực tiếp tại sân bay.
Bốn mươi phút sau, Lâm Thanh Mai đến sân bay, thanh toán tiền xong, cô lập tức xuống xe, đi tìm cửa ra vào số 8, Lưu Bảo Bảo đến sân bay sớm hơn cô một bước.
“Thanh Mai!” Lưu Bảo Bảo đang đứng ở cửa, cô bước nhanh về phía Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai chạy tới ngay lập tức nở nụ cười trên môi, mở rộng vòng tay dùng sức ôm lấy Lưu Bảo Bảo, trong miệng không ngừng cảm ơn Lưu Bảo Bảo: "Cảm ơn nha Bảo Bảo! Cảm ơn cậu đã giúp mình... Thật sự mình cũng không biết tìm ai khác có thể giúp đỡ được! "
Lưu Bảo Bảo thoải mái vỗ lưng cô nói: "Ngốc quá, cám ơn cái gì chứ, dựa vào tình cảm của hai chúng ta còn cần phải nói lời cảm ơn sao? Tiền của mình cũng không phải cho cậu vô ích, đợi tới khi nào cậu có tiền thì trả lại cho mình..."
Lâm Thanh Mai buông cô ra, nhìn Lưu Bảo Bảo rồi giương một nụ cười như khóc nói: "Mình biết rồi..."
"Được rồi, chúng ta vào phòng chờ đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu."
Lưu Bảo Bảo nắm tay Lâm Thanh Mai, nhanh chóng đi vào lối chuyến bay nội địa.
Thanh Long theo dõi Lâm Thanh Mai, cũng vào theo cô.
Anh ta đội chiếc mũ cao bồi màu đen đi theo dõi tới lối cửa kiểm tra, vì anh không mua vé nên không vào được vì vậy anh ta chỉ có thể gọi điện báo cáo tình hình.
Sau khi điện thoại di động của Lập Gia khiêm đổ chuông hai lần thì kết nối, mặt Thanh Long không chút thay đổi nói: "Lập tổng, cô Lâm cùng với bạn thân của cô đã vào phòng chờ sân bay."
Lúc này, Lập Gia Khiêm đang ngồi trên sô pha dùng cơm, kinh ngạc đứng lên, ánh mắt đầy tức giận và khó hiểu hỏi: "Cái gì? Cô ấy đang ở sân bay! Cô ấy đi đâu vậy?"
"Vừa rồi tôi hỏi quầy thông tin. Họ mua chuyến bay nhanh nhất đến thành phố Úc."
"Vậy thì cậu cũng lên đi, còn hỏi tôi?" Lập Gia Khiêm tức giận ném đũa xuống thảm không muốn ăn.
"..."
Trong mắt Thanh Long hiện lên một vẻ vô tội: "Dạ được, Lập tổng, bây giờ tôi sẽ đi mua vé liền."
Lập Gia Khiêm cúp điện thoại sau đó gọi Đỗ Tuấn vào phòng làm việc, anh mang vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đỗ Tuấn, cậu đi bố trí trực thăng để cơ trưởng Lưu đáp trực thăng trên nóc tòa nhà công ty, chúng ta sẽ đến thánh phố Úc một chuyến. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT