Chương 406:

Hình như lúc này cô ta mới ý thức được: Phong Hàng Lãng chủ động quây nhiều loại bạch liên hoa như Tuyêt Lạc kia, cũng không phải là không có khả năng!

Có đôi khi, một cô gái đơn thuần, đối với đàn ông mà nói, là điêm hấp dẫn trí mạng.

Phong Hàng Lãng là loại lòng dạ rất sâu, hơn nữa còn là người đàn ông làm việc có mưu tính; mà Lâm Tuyết Lạc lại đơn thuân, vừa vặn bù lại điềm này.

Đổi lại là Lam Du Du cô ta tuyệt đối sẽ không có khả năng nghĩ tới tặng một con lật đật như vậy cho một người đàn ông!

Ngây thơ tới nỗi làm người †a ê răng!

Một người hơn hai mươi tuổi, vậy mà còn tặng đô chơi của con nít?

Nhưng Lâm Tuyết Lạc không những tặng mà còn làm cho Phong Lập Hân vui vẻ! Hơn nữa loại vui vẻ này lại xuất phát từ đáy lòng.

Tâm trạng của Phong Lập Hân tốt, tâm trạng của Phong Hàng Lãng tự nhiên cũng sẽ tốt theo!

Cho nên, mới có chuyện Phong Hàng Lãng chạy ra đuôi theo bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc kia.

Phong Hàng Lãng hẳn là bị hành động của loại bạch liên hoa ngây thơ làm người ta ê răng này làm cho cảm động rôi. Có đôi khi muôn khiên cho một người cảm động, không cần đến những ngôn từ tình cảm gì, có lẽ chỉ là trong những lúc đời thường.

Lạm Du Du cảm giác được thật sâu sắc: nêu bản thân không có hành động gì, thì người đàn ông này có lẽ.

thật sự sẽ bị bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc cướp mât!

Đầu gối của Tuyết Lạc tối hôm qua từng bị thương, cho nên cô không đi được nhanh.

Tuy cô vẫn cắn chặt răng muốn mình đi nhanh một chút, đi mau một chút.

Người đàn ông đi tới từ phía sau người cô, mang theo khí thế cường thê của mình, lập tức bao lây cả người Tuyệt Lạc.

“Phong Hàng Lãng, anh làm gì thê?

Vẫn muôn vút tôi lân nữa hả? Tôi đã tự đi ra rôi, không cân anh phải vứt thêm một lân đâu!”

Tuyết Lạc phẫn nộ giãy giụa, cô thật sự chịu đủ sự thô bạo của anh rồi.

Cô rõ ràng là người, không phải rác rưởi, lại càng không phải là đồ chơi Phong Hàng Lãng anh có thê đôi xử tùy thích.

“Chân bị thương?”

Phong Hàng Lãng cúi người muốn xem chân của Tuyệt Lạc.

Vì đầu gội bị thương, không mặc _ được quân bó, Tuyết Lạc chỉ có thể mặc váy len dạ dài đên mắt cá chân.

Váy này là mượn của Viên Đóa Đóa.

Viên Đóa Đóa dường như cũng không mặc váy lộ bắp chân hoặc quân, không phải mặc quần jean, chỉ có mây cái váy dài tới mắt cá chân này. Cô không muốn cho người khác nhìn thây mắt chân bị thương của mình. Tuy rằng sau khi giải phẫu xong, người khác cơ bản là không nhận ra được.

Vừa vén váy lên, Phong Hàng Lãng, liên nhìn thây đâu gôi trái bị băng bó của Tuyệt Lạc.

Tuyết Lạc hoảng hót, vội vàng dùng tay mình giữ váy lại.

“Phong Hàng Lãng, anh đừng chạm vào tôi! Cũng đừng giả bộ quan tâm tôi! Trong mất anh, trước nay chưa từng xem Tuyết Lạc tôi là người! Tôi không cận anh quan tâm gì cả, nhưng từ nay vệ sau, anh cũng đừng hòng ức hiệp tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play