Chương 400:
Một câu “ông đây sẽ ly hôn với bà” _„ khiên Ôn Mĩ Uyên ngân ra. Ông ta thế mà muôn ly hôn với bà? Chẳng lẽ ông ta đã quên lúc đâu lập nghiệp như thê nào sao? Là do bà Ôn Mĩ Uyên không nhận thân thích lên tòa án đôi đầu với cha ruột của mình đề.
có hai nghìn vạn đề khởi nghiệp! Thế mà bây giờ ông ta lại dám ly hôn với bà? Hạ Chính Dương, lương tâm của ông bị chó tha rôi à?”
Sau đó, Ôn Mĩ Uyên gào khóc vừa đánh mặt vừa năm tóc Hạ Chính Dương lăn lộn một trận.
Tuyết Lạc cực kỳ khó chịu. Đột nhiên nhận ra, bản thân biến thành “yêu tỉnh hại người” trong lời mợ..
Từ lúc có nhận thức, Tuyết Lạc vẫn luôn được nuôi dưỡng ở nhà cậu Hạ Chính Dương, cũng biết Hạ Chính.
Dương phải nhìn sắc mặt của mợ Ôn Mĩ Uyên mà sông.
Thời gian trôi qua, tập đoàn Chính Dương làm ăn có khởi sắc, địa vị của Hạ Chính Dương mới từ từ mạnh lên.
Tháng ngày của Tuyết Lạc cũng từ đó mà tôt hơn.
Mà lúc này, một đôi vợ chông hoạn nạn có nhau lại vì Lâm Tuyết Lạc cô mà cãi nhau đên mức muôn ly hôn!
Tuyết Lạc đương nhiên sẽ không cho phép điêu đó.
Tuyệt Lạc không đi xuống tâng, càng không đi chào hỏi mợ Ôn Mĩ Uyên, mà âm thâm xoay người tiên vào gác xép nhỏ của mình.
“Lâm Tuyết Lạc, không phải cô rất hưởng thụ cuộc sông ăn sung mặc sướng ở Phong gia sao? Sao lại sa sút đến mức chán nản chạy về Hạ gia chúng tôi vậy? Tôi xem cô tám phần là bị Phong gia đuổi đi phải không?”
Hạ Dĩ Kỳ xuất hiện ở tầng ba trước cửa gác xép, trong lời nói trần ngập châm chọc và cười nhạo.
Tuyết Lạc thực sự không muốn để ý đên mây lời nói quấy nhiễu của Hạ Dĩ Kỳ. Nhưng cô ta chặn ở cửa gác xép, ngăn cản đường đi vào của cô.
“Hạ Dĩ Kỳ, tôi chỉ là quay vê nhà thư giãn tâm tình một chút! Nhanh chóng tránh đường cho tôi! Nêu không, cân thận tôi nói cho cậu biêt chuyện cái thai của cô với trai bao!” Tuyêt Lạc lạnh giọng nói, tiên lên đây ra Hạ Dĩ Kỳ đang chản lôi, ngâng đâu bước vào bên trong.
Dù tối nay tâm tình của Tuyết Lạc rất đau lòng, nhưng cô không muôn bị Hạ Dĩ Kỳ coi thường, nhất là đứa nhỏ trong bụng bị chịu nhục.
Bị người nắm thóp, sắc mặt Hạ Dĩ Kỳ xanh mét.
“Tôi nuôi trai bao thì làm sao? Còn hơn cuộc sông như quả phụ của Lâm Tuyệt Lạc cô!”
“Cạch” một tiếng, Lâm Tuyết Lạc mạnh đóng cửa lại, ngăn lại lời nói quá đáng của Hạ Dĩ Kỳ.
Tối nay đối với Lâm Tuyết Lạc lại là một đêm mật ngủ!
May đứa nhỏ trong bụng đủ kiên cường, tôi hôm trước bị ngắm nước mưa, chỉ uông cốc nước gừng, Tuyết Lạc cũng chịu được qua, không có dâu hiệu cảm cúm gì.
Ngoại trừ Hạ Dĩ Câm-thiên kim của Hạ gia ra nước ngoài thì sắc mặt những người khác đêu không tồi.
Nhất là mợ On Mĩ Uyên, ánh mắt lạnh lẽo của bà suýt nữa đâm thủng một lỗ trên người Tuyết Lạc.
“Tuyết Lạc, mau qua đây ăn sáng.”
Hạ Chính Dương gọi một tiêng.
Tuyết Lạc ngồi xuống, bắt đầu thoải mái ăn bữa sáng, không có một chút mất tự nhiên hay ngượng ngùng gì.