Chương 395:
“Anh, chậm rãi hít thở, anh có thể làm được, em biệt anh rât ghét máy thở oxi.”
Cuối cùng, Phong Lập Hân cũng nhuận khí được sau kích động nhưng cả người đêu trở nên ủ rũ không vực dậy được.
Nằm lại giường bệnh trong phòng trị liệu, anh lập tức nhăm chặt hai mắt, không muôn giao lưu với bât kỳ ai nữa.
Tâm tình của Phong Hàng Lãng bị ép đên cực hạn.
Khi Tuyết Lạc nôn hêt mọi thứ từ nhà vệ sinh đi ra, trên bàn ăn đã không còn hai anh em nhà Phong gia, chỉ còn lại một mình Lam Du Du ngân ngơ nhìn cơm trong bát.
“Lập Hân đâu?” Tuyết Lạc hỏi một câu.
Vừa nôn đên mù mịt trời đất trong _.
nhà vệ sinh, cô dường như nghe thấy được tạp âm ở bên ngoài bàn ăn, dường như: còn nghe thấy giọng vừa gào vừa thét của Phong Hàng Lãng.
“Bị cô làm cho kích động, trở về phòng trị liệu cấp cứu rồi!” Lam Du Du lạnh giọng, liệc mắt trăng nhìn Tuyết Lạc.
“Bị, bị tôi kích động? Rốt cục là có chuyện gì vậy?” Tuyết Lạc như trong mây mù, không hiểu ám chỉ của Lam Du Du.
“Lúc này có phải cô bị bộ dạng của Phong Lập Hân dọa sợ? Ghê tởm tới mức phải vào nhà vệ sinh đê nôn?
Lậm Tuyệt Lạc, tôi nói cho cô biết, nêu cô muôn lây lòng Phong Hàng Lãng, thì chí ít trước mặt anh ây phải giả vò hiều ý người khác một chút!
Cô cũng không phải không biệt anh ây là một người “cuông anh trai” đích thực! Anh trai Phong Lập Hân còn quan trọng hơn cả mạng anh ây nữa!”
Lời giải thích của Lam Du Du khiến Tuyêt Lạc giật mình ngân ra tại chỗ, hóa ra bản thân vừa nãy đột nhiên dâng lên cảm giác buôn nôn, bị mọi người cho rằng cô kinh tởm diện mạo của Phong Lập Hân ư2 Sao lại có thể chứ? Cô sao có thể kinh tởm Phong Lập Hân được? Thật sự oan uông quái Tuyệt Lạc vội vội vàng vàng chạy lên tầng hai, muôn giải thích hoặc là xin lỗi với Phong Lập Hân, lại đúng lúc gặp Phong Hàng Lãng vừa đi ra khỏi phòng trị liệu.
Vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng đên mức như yêu ma được nuôi dưỡng ở trong lòng đất, tràn đầy thô bạo.
Tuyết Lạc theo bản năng lùi về đẳng sau, lùi đên lan can, không còn đường lui.
“Xin lỗi……” Tuyết Lạc thì thào nói Cô cũng biết Phong Lập Hân có thể dùng khuôn mặt của mình đổi diện với cô, đôi diện với mọi người là đã dùng hết tât cả mọi dũng khí của anh ây.
Nhưng vào đúng lúc này cô lại buồn nôn.
Việc buôn nôn của Tuyết Lạc ở trong mặt Phong Lập Hân thêm cả những lời thêm măm dặm muối của Lam Du Du, cũng giỗng như bị vu oan thành giêt chết Phong Lập Hân vậy.
Tuyết Lạc lại không có cách nào giải thích bản thân chỉ là do mang thai nên buôn nôn.
Lúc này, đôi diện với Phong Hàng Lãng đang trong cơn giận, Tuyết Lạc rất sợ hãi, Sợ anh ta sẽ ra tay làm tồn thương đên đứa nhỏ trong bụng.
Đó là con của cô, cũng là con của anh ta.
Trước khi Phong Hàng Lãng đi ra từ trong phòng trị liệu, Phong Lập Hân nhằm chặt hai mặt dặn dò một câu: “Đùng trách Tuyết Lạc! Em ây chỉ vô tình mà thôi!”
Câu này vốn dĩ là có ý tốt, Phong Lập Hân không muôn em trai Phong Hàng Lãng giận dữ với phản ứng do bản năng của Tuyệt Lạc.