Chương 391:

Phong Hành Lãng ôm chặt Phong Lập Hân, thơm một cái thật mạnh trên khuôn mặt đây vết sẹo của anh.

Hai anh em nhà này lại sến lụa rồi.

Thật chịu không nổi!

Lam Du Du cảm thấy mắt của mình sắp mù luôn rồi.

PIehiUiiihtaii BHIUUTIHATI………….. mở cửa đi, tôi biệt phu nhân chịu tủi thân, nhưng cũng đừng tức giận làm hại thân thê.”

Bên ngoài nhà vệ sinh, truyền đến âm thanh hỏi han của dì An.

*Dì An, cháu không sao, dì không cần phải lo cho cháu.”

Có lẽ do đứa nhỏ trong bụng quây nhiều nhiêu quá nên mệt rồi, Tuyết Lạc được bình tĩnh lại vội vàng sửa sang lại bản thân đi ra ngoài.

“Còn nói không sao, nhìn đôi mắt sưng đỏ của phu nhân đi…..có phải lại trồn trong nhà vệ sinh khóc một mình?”

Dì An đau lòng giơ tay ra chỉnh lại.

phân mái có chút lộn xộn của Tuyết Lạc: “Dì An biết trong lòng con tủi thân.”

Tuyết Lạc có thể nói cho dì An: vành mặt cô đồ là bởi vì vừa nôn một trận long trời lở đât không?

Đương nhiên là không thể!

“Dì An, con không tủi thân gì hết!”

Thật ra Tuyết Lạc thật sự rất cảm kích dì An môi ngày đêu quan tâm chăm sóc cô. Hai ba hôm lại đem canh dinh dưỡng đên cho cô, còn đem đên đô ăn mà cô thích.

“Phu nhân, cô phải nghĩ rộng ra! .

Những ngày tháng tốt đẹp thuộc vê cô sắp đến rôi!”

Dì An an ủi Tuyết Lạc, lại không thể nói quá mức rõ ràng. Vị tiêu thư Lam Du Du kia, thực sự quá tàn ác, dì An không thê không kiêng kị gì cô ta.

Những ngày tháng tươi đẹp của mình sắp đến rôi sao?

Tuyệt Lạc vô thức sờ vào nơi nhấp nhô trên chiễc bụng bằng phẳng mình: đúng là sắp đến rồi! Qua vài ngày nữa cô sẽ đem theo đứa con trong bụng chạy đến một nơi thật xa.

“Đúng rồi dì An, lúc nào có thể ăn cơm tôi vậy? Con đên nhà bếp cùng dì và Mạc quản gia ăn một chút có được không?”

Bị một trận nôn kia nôn lặp đi lặp lại, lúc này Tuyết Lạc đã đói lắm rồi.

Dì An nhìn thấy Tuyết Lạc đã bình tĩnh lại, liên lập tức đến nhà bếp bận rộn.

Dọn đồ ăn tối lên bàn.

Không thể không nói, đồ ăn ở Phong gia thật sự đêu là tinh mỹ tuyệt luân.

Không chỉ phong phú, còn phôi hợp các loại dinh dưỡng.

Tuyết Lạc thật sự rất đói, sức ăn tăng rât nhiêu, hơn nữa chỉ cúi đâu mải miệt ăn.

Đây là dùng đồ ăn để hóa giải bi thương sao?

Phong Lập Hân vốn muốn quay lại phòng trị liệu của mình.

Anh sợ bộ dạng của mình ảnh hưởng đến khẩu vị của hai người phụ nữ.

Nhưng Phong Hàng Lãng đã nhìn ra, Phong Lập Hân rất khát vọng có thê giông như người bình thườn cùng ăn trên một bàn với người thân của mình.

Từ khi thân thể bị bệnh, Phong Lập Hân liên trở nên bi quan, tậm tư so với trước đây trở nên đa sâu đa cảm hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play