Chương 387:
Phong Hàng Lãng đến gần Tuyết Lạc, THÊ) đang phân uất nhìn anh chằm chằm.
Tuyết Lạc lùi bước theo bản năng.
Tên đàn ông này không phải đang muốn cọt nhả với chị dâu cô đây trước mặt anh trai mình chứ?
Nếu thật sự như vậy, cũng tốt! Nếu như đên nước đó mà người chông như Phong Lập Hân không lên tiêng ngăn cản, thì ít nhật Tuyết Lạc cũng có thê nhìn rõ bộ mặt của hai anh em bọn họ.
Thế nên, Tuyết Lạc không lùi về sau nữa, thây chêt không sợ nhìn chăm chăm vào Phong Hàng Lãng đang đi đên gân mình.
“Sao lại quay về? Có phải do thức ăn của trường không ngon hay không?”
Giọng của Phong Hàng Lãng đột.
nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiêu. Điều này khiên Tuyệt Lạc đột nhiên khó mà thích ứng; anh đưa tay qua theo thói quen muôn chạm vào mái tóc dài, mêm mượt của Tuyết Lạc, nhưng giơ tay đên giữa không trung, lại phải hạ xuống.
Dường như anh nhận ra rằng, một người phụ nữ như Lam Du Du đã khó đôi phó như vậy, giờ lại thêm một người ngây thơ như Tuyết Lạc, cuộc sông của Phong gia sau này muốn không âm ï cũng không được!
“Phong Hàng Lãng, anh quan tâm Tuyết Lạc như vậy, anh trai anh sẽ ghen đây.”
Lam Du Du thật sự không chịu nỗi tình cảm dịu dàng của Phong Hàng Lãng đôi với Lâm Tuyết Lạc. Cô hận không thê ném thăng Lâm Tuyêt Lạc ra ngoài.
“Tôi cũng rất quan tâm cô mà Lam Du Du, nhưng cũng có thây anh trai tôi ghen đâu!”
Giọng nói Phong Hàng Lãng dịu dàng và chân thành. Nghe qua vẫn tính là dịu dàng, nhưng đến tai lại là âm u, lạnh lẽo. Mang theo sự bực bội như có như không.
Có lẽ vừa rôi lời nói của người cha Phong Hàng Lãng này quá mức nhẹ nhàng, làm đứa nhỏ trong bụng không thê bình tĩnh, khiến Tuyết Lạc cảm thây dịch vị trong bụng lại bắt đâu trào lên khắp nơi.
Nếu nôn ra trước mặt nhiều người như vậy, với ánh mắt tinh tường của dì An, nhìn qua là có thể biết được Ề triệu chứng nôn nghén của Lâm Tuyết Lạc cô. Lân trước trở về, bản thân không dễ dàng gì mới lừa được dì An bằng một bao bằng vệ sinh lón, suýt chút nữa là đã thát bại trong gang tác Tuyết Lạc không nói hai lời, chạy thăng vào nhà vệ sinh.
Cảm nhận của mọi người ở đây đều là: cô buôn, cô đau lòng, chạy vào nhà vệ sinh khóc nhè rồi!
Khóc cái gì mà khóc, Tuyết Lạc nôn muôn nín thở| Cho dù muôn khóc, cũng là cô nôn đến bật khóc.
Tuyệt Lạc đóng chặt cửa nhà vệ sinh, vừa văn vòi nước đề át đi tiêng nôn, vừa bất đầu nôn thốc nôn tháo đau đên tê tâm liệt phê.
Cái gì mà tim, gan, phèo, phổi, đều bị cô nhanh chóng nôn ra. Đau đớn đến nôi hai hàng nước mắt của Tuyết Lạc liên tục rơi xuống.
Tuyết Lạc ngồi phịch xuống nền gạch, cả người mêm nhũn, không còn một chút sức lực.
Mặc dù vật nhỏ trong bụng quấy nhiêu cô quá mức, nhưng khoảnh khác Tuyết Lạc chạm vào nó, trái tim cô lại tràn đây ấm áp.
Đây là bảo bối duy nhất mà Lâm Tuyết Lạc cô có được, nó cũng củng cô thêm niêm tin muôn hạ sinh đứa bé của cô.
Trong phòng khách Phong gia, bởi vì Tuyết Lạc “đau lòng” rời đi, dường như đã lặng đi một chút.
Cái đồ ngốc Lâm Tuyết Lạc khi không lại quay vê Phong gia, Phong Hàng Lãng không thê không liên hệ sự việc bât thường này với Lam Du Du.
Anh mặt Lam Du Du vân luôn đảo quanh trên người Phong Hàng Lãng: Cô ta rât muôn nhìn thâu thê giới nội tâm của người đàn ông này!