Chương 384:
từng giây đêu phải cân thận che giấu, nên Tuyệt Lạc không chào hỏi dì An mà đi thăng đên ôm châm lây bà.
Ngoài viện trưởng Trì ra, thì dì An, là một người phụ nữ có thê khiên Tuyệt Lạc cảm nhận được sâu sắc tình thương của mẹ.
Điểm khác nhau chính là, tình yêu thương của viện trưởng Trì là thương người, bà quan tâm, bảo vệ tât cả các đứa trẻ ở trong viện phúc lợi. Bà là mẹ của mọi người.
Còn tình yêu thương của dì An, cần thận chu đáo hơn, có thê sờ được có thê chạm tới, kéo dài đên từng khoảnh khắc trong cuộc sống.
“Phu nhân, quay về là tốt, quay về là tôt”
Dì An vô vai Tuyết Lạc, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: “Phu nhân, mọi thứ đều sẽ ôn thôi. Cô sẽ ồn, nhị thiêu gia và đại thiếu gia cũng sẽ Ôn thôi!”
“Dì An, cảm ơn dì!”
Tuyết Lạc thấp giọng lầm bẩm cảm ơn. Trừ việc trước kia dì An bao che khuyết điềm cho Phong Hàng Lãng, thì bà đối xử với Lâm Tuyết Lạc cô tốt không phải nói.
“Phu nhân, vị Lam tiêu thư kia cũng đang ở đây, cô ở đâu cũng nên cân thận một chút, có thê nhường cô ây, thì cô găng nhường cô ây. Dù sao _ bây giò đại thiêu gia vân còn cân đên cô ây.”
Trước khi bước vào phòng khách, dì An hạ giọng dặn dò Tuyết Lạc. Đây cũng là cách đề bảo vệ Tuyết Lạc.
Tuyệt Lạc gật đâu. Thủ đoạn xâu xa của Lam Du Du, cô đã được nhìn thây. Trở lại Phong gia, Tuyết Lạc phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cho dù không vì bản thân cô, thì cũng phải vì đứa bé trong bụng mà suy nghĩ.
Chỉ có thứ nhỏ bé trong bụng, mới thật sự là thứ Lâm Tuyết Lạc cô một mình sở hữu! Là của riêng mình Lâm Tuyết Lạc cô!
Một sinh mệnh mới thiêng liêng và thuần khiết!
Bước vào phòng khách, Tuyết Lạc liên nhìn thầy Lam Du Du đang nằm nghiêng trên ghế quý phi, đẹp đến không thê tả.
Khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hồ yêu ngàn năm ở trong Liêu _ trai chí dị. Chỉ là con yêu tinh trên ghê quý phi này, có khí chât thời thượng hơn.
“C, Phong phu nhân về rồi à2”
Lam Du Du hừ một tiêng: “Lâm Tuyết Lạc, cô cứ yên tâm 100% đi, tôi tuyệt đôi sẽ không cướp cái danh hiệu đại thiêu phu nhân Phong gia của cô đâu!
Cô đừng quan tâm tới sự tôn tại của tôi! Cứ coi tôi như người ngoài là được!”
“Người ngoài, làm sao có thể? Tôi đã xem cô là Phong nhị phu nhân, là em dâu tôi rôi.”
Trên đường, Tuyết Lạc luôn nhắc nhở bản thân: ngàn lần không được nhanh môm nhanh miệng với Lam Du Dụ. Nhưng Tuyết Lạc vào lúc này, vân không nhịn được đáp lại cô ta một câu.
Lam Du Dụ nở nụ cười quyến rũ, như thê cô ta rât thích cách xưng hô “Phong nhị phu nhân” này.
Thật ra mà nói, lúc Tuyết Lạc nói Lam Du Du xứng là “Phong nhị phu nhân”, kỳ thực trong lòng cô rất đau. Nhưng vì lôi kéo Lam Du Du, đề bảo vệ an toàn cho bản thân và đứa trẻ trong bụng, cô không thê không nịnh nọt Lam Du Dul Địa vị của Lam Du Du ở Phong gia hệt sức quan trọng, là người phụ nữ mà Phong Lập Hân yêu; vừa là tình cũ một thời hay hiện tại vân còn yêu như trước của Phong Hàng Lãng.
Còn như Lâm Tuyết Lạc cô, thấp cổ, bé họng, hèn mọn trôn trong bóng tồi.
Muốn sống tốt ở Phong gia, đương nhiên phải chiêu theo Lam Du Du.