Chương 365:
Tuyết Lạc vừa ngại ngùng không thể nào mặc vào người chiệc quận lót ck Sexy của người đàn ông. Quân tây dài quá mức càng không thê mặc.
Nhưng Tuyết Lạc cảm thầy nếu như bên dưới không mặc gì chỉ khoác lên một cái áo dài như thê này cô cảm thấy rất không an tâm.
Kết cấu của người phụ nữ và người đàn ông ở chỗ đó không giông nhau, sẽ tụ gió. Nếu không mặc gì, sẽ rất khó chịu.
“Qua đây, đề tôi ôm thêm lúc nữa.”
giọng nói biêng nhác của người đàn ông lại bay đến.
Có quỷ mới đi qua! Tuyết Lạc đến cả trọn trăng mắt cũng lười thưởng cho người đàn ông kia.
Miễn cưỡng mặc một chiếc quần ngủ dài cảu nam lên người, Tuyết Lạc cầm lấy túi xách, trực tiếp chạy ra khỏi cửa của phòng nghỉ ngơi.
Có giày hay không không quan trọng, quan trọng là có thê rời khỏi người đàn ông kia là được.
Nhưng dù cho Tuyệt Lạc có vặn tay năm cửa như thê nào, nó cũng không động đây. Sau đó Tuyết Lạc mới biết, chiếc cửa này khóa bằng dấu vân tay, phải có vân tay của Phong Hành Lãng mới mở được, Lâm Tuy. ết Lạc cô chắc chắn không. thê ra khỏi đâu.
Trừ khi cho nỗ cái cửa này!
“Không ra được chứ gì” Phong Hành Lãng thản nhiên nói một câu, đem theo chút tức giận yếu ớt.
“Phong Hành Lãng mau mở cửa!”
Tuyệt Lạc thẹn quá hóa giận nói.
“Nói cô qua đề tôi ôm một cái, cô lại không chịu nghe lời. Thế thì tôi sao lại phải mở cửa cho cô chứ nhỉ?” Phong Hành Lãng tư thế ưu nhã châm một điều thuốc, khuôn mặt tuấn lãng sau làn khói thuốc lượn lời, thâm thúy u trầm, mơ hồ thần bí.
Phong Hành Lãng, anh là tên khốnl Mau mở cửal”
Tuyết Lạc hận không thể xông lên đoạt lấy một tay của người đàn ông kia để mỏ khóa cửa vần tay, càng nghĩ càng tàn nhẫn. Nhưng cũng chỉ là chút suy nghĩ của người phụ yêu đuối như Tuyết Lạc mà thôi. Còn có thể biến nó thành hành động được.
“Thế cho nên ngoan ngoãn qua đây để tội ôm một lúc. Nêu không, cô chuẩn bị tinh thần mà ở đây đến sang năm ổi.”
Âm thanh tà ý, khiến Tuyết Lạc nghe rất không thoải mái. Thật không biệt ai cho người đàn ông này cái sự cường thế bá đạo, du ngã độc tôn đên mức này.
Tuyết Lạc bình tĩnh lại. Nếu như đã không ra khỏi đây được, cô có gấp rút cũng không có tác dụng gì. Không phải vân còn tên đàn ông ác ma này ở bên cạnh cô hay sao?
Nếu chuyện đã ¡xảy ra thì tất có cách giải quyềt! “Tuyết Lạc không tin người đàn ông này sẽ không ra ngoài! Anh ta so với một sinh viên nghèo như cô bận hơn gâp mây nghìn lần.
Tuyết Lạc ngồi xuống một chiếc ghế cách đó không xa, bất đâu chiến tranh lâu dài với Phong Hành Lãng.
Nhìn người phụ nữ đột nhiên trở nên an tính, Phong Hành Lãng có chút không thích ứng được, giương đối mắt anh tuần nhìn về phía cô.
“Chỉ là ôm một chút thôi mà, cũng không khiến cô mắt miếng thịt nào.
Không cân phải như đi ra chiến trường chết không thê quay lại, đến đây đi! Phụ nữ phải học cách biết nghe lời!”
Lại là âm thanh mê hoặc này, áp đặt suy nghĩ của Phong Hành Lãng lên người khác.
Tuyết Lạc nghe thấy, nhưng giả vờ như không nghe thây gì. Bất đâu lật một cuôn sách tiêng anh bên cạnh “Nguyên lý hoặc kinh tế”.