Chương 357:
Đối với một người chỉ cần muốn phụ nữ là dễ dàng có ngay người tự tìm đến như Phong Hàng Lãng mà nói, vậy mà lại không chút phâm hạnh nào quấn lây cô thà chét cũng không buông!
Lẽ nào là giống như cô tưởng tượng: Phong Lập Hân lấy mình thật ra chỉ đề làm bình phong che mắt, mà âm mưu sau cùng của Phong gia chính là đề cho mình mang thai con của Phong Hàng Lãng, sau đó giao cho Phong Lập Hân nuôi?
Thôi được rồi, là Lâm Tuyết | Lạc cô xem truyền hình nhiều quá rồi nên mới tưởng tượng ra chuyện kỳ quái như vậy.
Bất quá thì từ trên xuống dưới của Phong gia, gôm Phong Lập Hân, Phong Hàng Lãng, cả Mạc quản gia, dì An, với đám người khác, bọn lồ đều công khai hoặc bí mật đây CÔ về phía Phong Hàng Lãng. Cô có thể mang thai đứa nhỏ trong bụng này, lẽ nào dì An bà ây không có đôi thuôc tránh thai sao?
Hơn nữa, bình thường dì An hở ra một tí là lại hỏi: “Có thầy chán không?
Có muốn nôn không? Hến nữa cứ hai ngày là lại mang cho cô thuốc tâm bỏ, còn không ngừng nhắc cô không.
được uông thuộc bậy bạ, phải giữ gìn thân thể cho tốt.
Chuyện này không phải quá rõ ràng rôi sao, dì An không những đã biệt chuyện đáng xâu hồ này của cô và Phong Hàng Lãng, không chỉ không tức giận thay Đại thiệu gia, hay là dùng lời lẽ khiêm khắc mà quở trách hành vi trái luận thường này, mà ngược lại còn tiệp tay cho giặc, làm đồng lõa đứng vệ phía Phong Hàng Lãng.
Chỉ nghĩ tới đây, tâm tình của Lâm Tuyệt Lạc lại rồi cả lên.
Nhưng có một chuyện có thể chắc chắn: Không thê đề cho người nhà họ Phong biệt chuyện mình đã mang thai!
Bằng không, đứa nhỏ trong bụng này có khả năng vĩnh viễn không thê nhận ba ruột là Phong Hàng Lãng, mà phải.
gọi Phong Lập Hân là ba cả đời! Lâm Tuyết Lạc không muôn con của cô phải chịu loại ủy khuất thế này.
A, hình như bản thân lại nghĩ nhiều rôi-thì phải? Rõ ràng đã quyết định sẽ mang theo đứa nhỏ trong bụng rời đi, vậy mà còn muốn đề nó cùng Phong Hàng Lãng nhận máu mủ gì nữa chứ!
“Thế nào, em thích tự đặt cái danh xưng “chị dâu” của tôi thế sao?”
Sức mạnh từ cánh tay Phong Hàng Vũ làm Lâm Tuyết Lạc muốn trốn cũng không trôn được. Cô càng giấy giụa thì tay Phong Hàng Lãng càng siêt chặt hơn.
Hắn muốn dùng sức mạnh này đề nhắc nhở Lâm Tuyết. Lạc rang: Dù em có phản kháng thê nào cũng vô ích thôi! Chỉ có thuận theo tôi thì em mới có thể tự dol “Cái gì mà bảo tôi thích chứ? Đây là sự thật mài! Phong Hàng Vũ, người khác đang nhìn kìa, anh mau buông ra đi!”
Lâm Tuyết Lạc nóng nảy, vội vàng cuối đầu xung, hung hang căn Phong Hàng Vũ một cái. Đề cho hắn biết Lâm Tuyết Lạc cô cũng có răng nha.
“tà cô gây chuyện với tôi! Cô không ngoan một chút được sao, lần nào cũng đều làm âm ï thành thế này, muôn ngênh đón mà lại còn cự tuyệt.
Đây là tôi phối hợp theo cô thôi!”
Phong Hàng Lãng cũng không buông tay ra mà ngược lại còn đem cô gái đang giãy giụa trong lòng siết càng chặt hơn. Coi cái người đang nháo loạn kia là một con khỉ cái vĩnh viễn cũng không thoát khỏi sức mạnh như Ngũ Hành Hơn của hắn.
“Phong Hàng Lãng, anh cư nhiên lại còn nói tôi “nuôn ngênh đón còn cự tuyệt”? Tôi muôn “hoan nghênh” anh lúc nào chứ, anh đừng có vô sỉ như vậy được không?”
Tuyết Lạc cảm thấy máy lời của tên đàn ông này khiên cô tức giận đến muôn bốc hỏa rôi. Cái tên Phong Hàng Lãng này đúng thật là tên vô liêm sỉ mà.