Chương 281:

Câu nói này của Phong Hàng Lãng đã khiến Phong Lập I Hân sợ hãi, từ đó khơi gợi ý chí chiến đầu và ham muốn bảo vệ người yêu của Phong Lập Hân.

“Em dám!” Phong Lập Hân lạnh lùng quát, anh đã trúng kê khích tướng của Phong Hàng Lãng.

“Cho dù em dám làm vậy thì anh định làm gì em? Đánh em sao? Hay là chửi em?”

Phong Hàng Lãng ung dung nói: “Với tình trạng hiện giờ của anh thì có thể đánh được em sao? Đợi cơ thể anh hồi phục thì hãy tính toán với eml”

Phong Hàng Lãng rời khỏi bệnh viện.

quân khu với một tâm trạng không hề thoải mái.

Hắn ý thức được một cách sâu sắc rằng, người phụ nữ tên Lam Du Du kia đã ăn sâu và bám rê trong lòng Phong Lập Hân, với tình trạng hiện tại của Phong Lập Hân thì hiển nhiên loại bỏ cô ta à việc không thể thực hiện được!

Đương nhiên Phong Hàng Lãng sẽ không đề Phong Lập Hân mạo hiểm một lân nữa! Lân Tốc hắn suýt chút nữa đã mắt đi người thân yêu nhất trên đời này của mìnhI Còn có một việc vô cùng cập bách, Phong Lập Hân không chịu được lâu nữa, nhất định là muôn gặp người phụ nữ yêu tinh Lam Du Du kia. Muốn tìm một người bắt chước giọng nói của cô ta không khó, nhưng phải tìm được một cô gái có ngoại hình giỗng cô ta, việc này thật sự rât khói Lần trước Lam Du Du bị hắn hung hăng hành hạ một trận, chắc điền hiện giờ rất hận hắn, làm sao cô ta còn có thể ngoan ngoãn nghe lời tới dỗ dành Phong Lập Hân chăm sóc sức khỏe thật tốt đây?

Loại phụ nữ như Lam Du Du, uy hiếp cũng không sợ, đe dọa cũng không xong, thích mềm không thích rắn!

NHiệng Phong Hàng Lãng lại không thích bi ngọt nhạt trước mặt cô ta!

Chuy ện này thật sự khiến Phong Fằng Lãng đau đầu!

Mắu chốt những ngày gần đây là người phụ nữ tên Lâm Tuyết Lạc vẫn luôn có tiêng hiền thục, đức hạnh cũng đã phản bội hắn mà trở nên lươn leo, Hăn bảo cô về nhà ở thì cô lập tức tắt máy, buổi trưa hắn tới _ trường cùng cô đi ăn cơm thì cô trồn trong ký túc xá ăn mì tôm, ngang ngạnh đến không chịu nổi!

Con gái bây giờ tại sao lại trở nên khó bảo như vậy, không nghe theo hắn nữa rồi?

Xem ra vẫn là do thiếu giáo dục!

Tuyệt Lạc đã thi xong tiêng Anh C1, cô mệt rã rời, lười biêng năm nhoài xuông chiêc giường gô, không muôn làm bật cứ việc gì.

“Tuyết Lạc, đi nào, tới nhà ăn ăn trưa đi.” Viên. Đóa Đóa rất hăng hái vì cô lại có thể nhìn thấy Phong Hàng Lãng.

Hôm qua Tuyết Lạc trốn ở trong túc xá ăn mì tôm, hai người Viên Đóa Đóa và Phong Hàng Lãng cùng ăn cơm trưa, nghĩ thôi đã thây cực kỳ GIÚP mạn rôi.

Mặc dù Viên Đóa Đóa biết rõ người Phong Hàng Lãng muôn gặp là Lâm Tuyết L yinn nhưng có thể trở thành tiêu điểm trong mắt bao người khiến Viện Đóa Đóa rất kích động. Hoặc có thể trên người cô có khiêm khuyết nên cô muôn có được cảm giác được mọi người chú ý, đặc biệt là ánh mắt đó ky xen lẫn sự hâm mộ và ao ước của các nữ sinh trong trường.

“Cậu đi ăn một mình đi! Kệ tớ, cũng không cần mua về cho tớ đâu, tớ không muốn ăn gì cả, không muốn làm gì. cả!” Thật sự Tuyết Lạc lười đến nỗi không muốn nhúc nhích.

Mấy ngày nay quả thực cô rất lười biêng, nêu không phải vì thi tiếng Anh C1, Tuyết Lạc xác định cả ngày hôm _ nay sẽ “khổng rời khỏi chiếc giường này.

“Vậy tớ đi đây! Lát nữa sẽ mua đồ ăn vê cho cậu!”

Viên Đóa Đóa đeo đồ trang sức lấp lánh rôi đi xuông ký túc xá nữ một cách duyên dáng, cho dù cô không yêu đương với Phong Hàng Lãng nhưng có được một người bạn khác giới cao quý như hắn cũng đủ để Viên Đóa Đóa cô tỏa sáng rạng rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play