Chương 257:
“Không có ạ.” Lam Du Du kiêu diêm nói: ‘Lập Hân, em muôn ở lại Phong gia. Có được không? Thuôc nước khử độc ở đây có mùi nông quá, em ngửi cả một buổi tối không ngủ ngon nồi. Hơn nữa, em vô cùng thích những món ăn mà dì An làm, rât ngon.”
Lam Du Du đương nhiên không có dụng ý khác. Mục đích cô ta muốn ở lại Phong gia vô cùng rõ ràng, chính là muôn giám sát con bé bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc đây!
Mà đê nghị của Lam Du Du quả thực khiên Phong Lập Hân kinh ngạc.
Thậm chí trái tim anh còn có cảm giác bị kích động. Cô ây muôn ở lại Phong gia có nghĩa là gì? Có nghĩa là anh và cô ây nhanh thôi sẽ trở thành người một nhà.
“Lập Hân, anh không đồng ý sao?”
Đôi mắt Lam Du Du tràn ngập nước mắt.
“Được, được! Anh đồng ý, đồng ý!”
Phong Lập Hân liên tục đáp ứng, hận không thể ngay lập tức cùng Lam Du Du chuyền về Phong gia.
“Vậy anh phải ngoan ngoãn điều trị, em sẽ ở Phong gia đợi anh nhé.” Lam Du Du vui vẻ, mừng rỡ đáp lại.
Sau đó liền bỗ sung một câu: “Lập Hân, chuyện này anh phải đích thân nói với A Lãng nhé, anh ây dữ như thế, em sợ lắm.”
Đề Phong Lập Hân ra mặt nói với Phong Hàng Lãng, Lam Du Du liền không sợ Phong Hàng Lãng không đồng ý.
“Được, được, em bảo Hàng Lãng vào đây, anh nói Với em ây. Ở trước mặt Lạm Du Du, đối mặt với mọi lời khẩn câu của cô ta, anh chỉ biết đồng ý rôi lại đồng ý.
Vừa định đứng dậy gọi Phong Hàng Lãng vào bàn bạc, tâm tư xảo quyệt của Lam Du Du lại nghĩ ra một chuyện quan trọng hơn.
Thế là cô ta đứng sát bên tai Phong Lập Hân nói: “Lập Hân, anh nhớ là môi ngày đều phải gọi điện tói Phong gia nói chuyện với em đấy nhé.”
Nếu không Phong Hàng Lãng có “băm” cô ta ra cũng không ai biết!
Nhóm lên chính trên app truyện hola đọc tiếp nhé! Có buôn nôn không?
Trong phòng giám sát, từng lời nói và hành động của Lam Du Du đều lọt vào mắt của Phong Hàng Lãng.
Khi người phụ nữ hỏi ở lại trong Phong gia, Phong Hàng Lãng khẽ cau mày, ngọn núi này H00 thể chứa được hai con hồ, huống chỉ là hai con hồ cái!
Dự đoán rằng người phụ nữ Lâm Tuyết | Lạc còn lâu mới đạt đến cảnh giói của một con hỗ cái, cùng lắm chỉ có thể gọi là một con mèo hoang nhỏ bé đã được Phong Hàng Lãng anh thuần hóa, chứ đừng nói đến việc đấu với một người phụ nữ độc ác như Lam Du Du.
Cô nhất định sẽ bị Lam Du Du hành dạ giày vò cho đến mức mảnh vụn cũng không còn! Đây là kết quả hoàn toàn có thê dự đoán được.
Đừng nói là Phong Hàng Lãng đưa ra dự đoán này, ngay cả bác sĩ Kim cũng đã lo lăng điêu này. Còn có dì An và quản gia Mạc, không một ai là lờ, toát mô hôi lạnh thay cho Tuyết ạc Nghĩ đến tối nay anh có hẹn với người phụ nữ như mèo hoang, lông mày của Phong Hàng Lãng lại càng nặng trĩu hơn.
Nhưng sau đó, đôi mày kiêm cau lại của anh khẽ giãn ra, không phải người phụ nữ đó muôn ở lại Phong gia sao? Vậy đáp ứng cô ta là được rồi! Chuyện này hiếm gặp, có thể tạo nên một cơ hội tương kế tựu ké!
Khi Diệp Thời Niên xử lý vết cắn trên cánh tay và trở lại phòng giám sát, Phong Hàng Lãng chuân bị đi ra ngoài.
“Anh Lãng, xin lỗi… tôi…”
“Được rồi, cậu không cần giải thíchI Đi chuẩn bị sẵn dây xích và thuốc mê, một tiếng sau đợi tôi ở công sau Phong gia. Đi làm việc đi!” Phong Hàng Lãng lập tức ra lệnh, sau đó rời khỏi phòng giám sát.