Chương 243:

Giống như là nghiện!

“Được rồi, đừng nhìn nữa, người sớm đã đi rồi!”

Phong Hàng Lãng hơi cúi đầu xuống, ánh mắt hắn thoáng qua tia chán chường. Hắn rất muốn đem con nghiện Lam Du Du ác độc của Phong Lập Hân cắt đứt nhưng hắn biết hiện tại chưa thích hợp. Không thể nghì ngờ lúc này mà bắt anh ây từ bỏ chính là lây mạng anh ấy.

“Hàng Lãng… ,cảm.. . cầm gương cho anh… anh muốn nhìn bản thân mình…

Nhớ tới cái gì đó, Phong Lập Hân khó khăn muốn dùng tay phủ lên gò má của mình. Nhưng các cơ bắp trên bàn tay cùng với da đã biến thành một khối mỏng dính thoái hóa, hơn nữa các bộ phận bên trong da đã dính lại với nhau, căn bản không có cách nào duỗi thẳng ra được bình thường.

Phong Hàng Lãng từng bước tiến về phía trước năm chặt bàn tay Phong Lập Hân đang khó khăn đưa lên.

“Nhanh chóng khỏe lại là con đường duy nhất của anh! Ở trên thế giới này, anh chính là người duy nhất có thể bảo vệ Lam Du Du, chỉ khi anh khỏe mạnh trở lại, cô ấy mới có thê sống tốt!”

‘Hàng Lãng… đừng làm khó dễ Du Du, cô ây vô tội.” Phong Lập Hân thay Lam Du Du cầu xin tha thứ.

“Vậy thì anh phải phối hợp với bác sĩ Kim điều trị thật tốt!”

Phong Hàng Lãng liếc qua cổ tay trái của Phong Lập Hân, nơi đó có một vết cắt đã được băng lại bằng vải lụa trắng cực kỳ gai mắt. “Em thật sự cũng muốn cắt lên người Lam Du Du hàng trăm vết thương giỗng như vậy mới có thê hả giận được!”

“Không… không được! Hàng Lãng…

Tất cả đều không lên quan gì đến Du Du.”

Phong Lập, Hân vội vàng nói, còn chưa nói hết, thân thể anh vỗn dĩ vẫn rất yếu ót nên kho khan kịch liệt. Bác sĩ Kìm không thể không cho Phong Lập Hân dùng máy thở lần nữa nhưng theo bản năng anh từ chối, lại bị một câu nói của Phong Hàng Lãng mà chấp nhận.

“Em nói rồi chỉ khi anh khỏe lại, Lam Dụ Du mới có thể khỏe mạnh! Em sẽ nề mặt anh mà không so đo với cái dạng chị dâu đóI”

Một tiếng “chị dâu” , thật sự làm cho Phong Lập Hân chỉm đắm vào một loại ảo tưởng tốt đẹp trên thế giới.

Chị dâu của em trai Phong Hàng Lãng còn không phải là vợ anh hay sao? Giờ khắc này trái tim Phong Lập Hân liền rung động.

Mang theo ước mong nào đó đi ngủ cả tâm thân thể đau đón cũng tựa hồ như dịu lại một chút.

Lúc Phong Hàng Lãng đi vào phòng bệnh, hắn không nhìn thấy Lam Du Du đâu. Có Diệp Thời Niên ở đây, hắn dĩ nhiên không lo Lam Du Du chạy mắt.

Diệp Thời Niên dùng ngón tay chỉ về phía nhà tắm, bên trong liền truyền ra tiêng nước chảy tí tách tí tách.

Không phải người phụ nữ này vừa mới tăm trước giờ ăn cơm tôi sao, làm sao mới qua hai giờ lại tắm một lần nữa?

Đôi lông mày Phong Hàng Lãng nhíu lại, hình như hặn đã đoán được nguyên nhân rồi.

“Anh Lãng, các anh nói chuyện đi, em chờ ở bên ngoài.” Diệp Thời Niên biết ý rời khỏi phòng bệnh cũng thuận tiện đóng cửa lại giúp bọn họ.

Nghe được tiếng động bên ngoài, một lúc sau người phụ nữ với làn da trăng trẻo từ trong phòng tắm chạy ra như bay, trên người cô quấn một chiếc khăn tắm lớn nhưng sau khi chạy ra ngoài nhìn thây bên trong phòng bệnh chỉ có Phong Hàng Lãng không còn bất cứ người dư thừa nào, người phụ nữ liền tự động tháo chiếc khăn lÁNI ra.

“A Lãng… ” Tiếng. gọi, nũng nịu nhu tình giỗng như có thể bắm ra được dòng nước. Khác với Phong Lập Hân là giả tình giả ý, một tiêng gọi này là thật tình thật ý làm cho đàn ông nghe thấy huyết Hệ không tự chủ mà sung trào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play