Chương 239:
Cách không xa phòng chăm sóc đặc biệt là phòng bệnh thường truyên đên một tiêng cười vui vẻ.
Lam Du Du cắn thìa canh mà Phong Hàng Lãng đúc cho cứ cười khúc khích suốt. Ánh mắt nhìn vào Phong Hàng Lãng nóng rực như lửa, tựa như muôn nung chảy, anh ra trong ánh mắt của cô ta. Để không người, phụ nữ nào khác có cơ hội nhìn chằm chằm vào anh nữa.
“Nghịch ngợm! Nhả ra đi!” Vẻ mặt mệt mỏi mây ngày nay của Phong Hàng Lãng phát ra một nụ cười yêu chiêu.
Lam Du Du nhả chiếc thìa trong miệng ra, nhìn Phong Hàng Lãng băng ánh mắt hoen đỏ, nhỏ giọng nói: “A Lãng, em còn tưởng anh sẽ ăn thịt em nữa chú! Rõ ràng là anh hận em đến chết. đi, sao bây giò anh còn ngồi ở đây giả vờ quan tâm em nữa?
Nhưng mà có là giả vờ, thì em cũng thây rât vui.”
Phong Hàng Lãng múc thêm một muỗng canh hạt sen đến bên miệng của Lam Du Du: “Ngoan, đừng nghĩ ngợi lung tụng nữa† Ấn xong rôi, thì ngủ một giác thật ngon! Biều hiện của cô.hôm nay tôi rất hài lòng! Sau này cứ như vậy mà phát huy nữa nhai!”
Gương mặt xinh đẹp của Lam Du Du trong phút chốc trở nên tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: “Hóa ra anh quả thật sự lây lòng tôi là bởi vì anh trai của anh sao?”
“Chứ cô nghĩ sao?” Phong Hàng Lãng không trả lời câu hỏi. Trên khuôn mặt tuần dật xuất hiện một nụ cười, nhưng nó lại chứa đầy cảm giác u ám, kinh hoàng.
Cả nhà tải appt ruyện hola nhé! “Nếu tôi không phôi hợp thì sao?”
Lam Du Du đương nhiên không phải là ngọn đèn cạn dâu, cô ta uy hiệp Phong Hàng Lãng.
“Cô sẽ phải phối hợp mà thôi!” Phong Hàng Lãng chậm rãi nói ra từng lòi.
“Anh lấy cái gì mà nói rằng tôi sẽ phải phối hợp với anh?” Lam Du Du thật sự rất thắc mắc người đàn ông này có thứ gì trong tay mà lại chắc răng cô nhất định sẽ phải phôi hợp VỚI, anh: “Anh định dùng cái chết ra để uy hiếp tôi? Nhưng thật tiếc quá, tôi trời sinh không biết chữ chết việt như thế nào! Anh không thể uy hiếp được tôi đâu.”
*Nếu không chịu phối hợp cô sẽ phải chết không được lành lăn, nhưng nêu như cô chịu ngoan ngoãn phôi hợp thì sẽ nhận được đãi ngộ VỊP từ Phong. Hàng Lãng tôi… giống như bây giờ.” Phong Hàng Lăng lại đút một thìa canh hạt sen đến bên môi của Lam Du Du.
Trong nháy mắt Lam Du Du mỉm cười xinh đẹp giông một nàng tiên: “Em nhận công việc này! Ít nhất đảm nhận việc này em muôn được anh phục vụ như phục vụ khách hàng VIỊP cấp kim cương!”
Bắt thình lình, bàn tay Lam Du Du sờ Soạng đến eo Phong Hàng Lãng, tay cô như móng vuốt của con mèo nhỏ cào nhẹ vào. đường cong nơi thắt lưng cứng rắn của hắn giồng như muôn đòi thêm nhiều tình ý. Chỉ tiếc là Phong Hàng Lãng hoàn toàn không có hứng thú nào với động tác của cô.
“Ngoan ngoãn đợi tin tốt đi. Một lát nữa tôi sẽ quay lại thăm cô.” ” Phong Hàng Lãng kéo vòng tay đang ôm eo mình ra, một hơi uỗng cạn bát canh hạt sen không để sót một giọt. Sau đó cũng không hề quay đầu mà đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài cửa phòng theo dõi đặc biệt, Tuyết Lạc lắng lặng đứng đó. Bác sĩ Kim nói Phong Lập Hân đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiêm nhưng phải mây tiếng sau mới có thê tỉnh lại. Xem ra, tình yêu thực sự có sức mạnh to lớn.
Phong Lập Hân nằm trên giường bệnh, xung quanh người là các thiết bị y tế, gân như cả khuôn mặt hắn đều bị máy hô hấp đè lên. Tuyết Lạc không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn nhưng cô biết người này mới thực sự là Phong Lập Hân, là chông của Lâm Tuyết Lạc cô. Mà người đàn ông thô bạo trước kia, hết thảy đều là Phong Hàng Lãng giả trang.
Tuyết Lạc có thê hiểu lý do tại sao Phong Hàng Lãng lại giả trang thành anh trai Phong Lập Hân của hắn.
Nhưng điêu này cũng không đồng, nghĩa với việc cô sẽ tha thứ cho hắn.
Nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé của Tuyết Lạc, ánh mắt Phong Hàng Lãng hơi nheo lại.