Chương 210:
Phong Lập Hân là một người đàn ông rất thích sạch sẽ, hơn nữa lòng tự tôn cũng rất cao.
Người bình thường nghĩ chết rôi không bằng cố gắng sống dật dờ, nhưng Phong Lập Hân lại cảm thấy cứ sống dật dờ như thế không bằng chết đi.
Đa sô thời gian là bác sĩ Kim và quản gia Mạc sẽ giúp đỡ Phong Lập Hân Việc đi vệ sinh. Bởi vì Phong Lập Hiân chắc chắn không dùng đên Ông dẫn tiểu nên chỉ có lắc nào anh cần thì bác sĩ Kim hoặc quản gia Mạc mới giúp anh nâng lên.
Thứ nhất là có thể duy trì được tự tôn của đàn ông, không làm anh thấy khó chịu với ống tiều, thứ hai là đề có lợi cho việc kích thích sự mân cảm của các cơ quan của anh với các loại máy móc, Phong Lập Hân dù sao cũng là một người thích sạch sẽ.
Từ trước đến nay đều chưa bao giò xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bác sĩ Kim và quản gia Mạc với Phong Lập Hân phối hợp rất ăn ý, gần như chưa xảy ra bất kỳ tình huống mắt kiểm soát nào.
Mà tối nay bác sĩ Kim lại vừa khéo có việc gập phải quay về nhà giải quyết, thấy tình hình bệnh tình của Phong Lập Hân khá ồn định, ,Ôông. liền giao lại cho trợ lý Tiểu Hình rôi ròi khỏi nhà họ Phong, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới kịp quay lại.
Quản gia Mạc vôn đang ở trong phòng bệnh chăm sóc Phong Lập.
Hân lại nghe thấy từ dưới lầu truyền tới tiếng cãi nhau của dì An và phu nhân, ông vội vàng ra khỏi phòng bệnh chạy lên lầu để ngăn cản phu nhân Tuyết Lạc đang lên cơn giận dữ.
Nào có ngờ tới, lúc quản gia Mạc vừa chạy ra đuôi theo phu nhân Tuyết Lạc, thì Phong Lập Hân lại muôn đi vệ sinh. Có lẽ do Y tá Hình không đủ quen thuộc với tình hình, lại không có Sự ăn ý phối hợp với Phong Lập Hân, cho nền khi nghe tiếng lầm bà lầm bằm rất nhỏ của Phong Lập Hân, anh ta lại tưởng anh không thoải mái, liền ghé lại gần đề hỏi lại và kiểm tra.
Đợi đến lúc anh ta nhận ra là Phong Lập Hân muốn giải quyết thì đã muộn rồi. Phong Lập Hân đã tiểu lên người mình rồi.
Đây chưa phải là điểm mắu chốt. Cả nhà tải app truyện hola về đọc nhé!
Điều quan trong nhất là khi y tá Hình cố-gắng nói ông thông, chất lỏng tràn ra mu bàn tay, theo bản năng, anh ta muôn tránh nó, anh ta ân vào nơi đó, và ngay cả khuôn mặt anh đang cúi xuông kiêm tra cũng không thoát được.
Anh ta bị nước tiêu văng vào mặt, theo bản năng của con người, bác sĩ Hình lập tức thả ông thông xuông .
theo phản xạ, anh ta đi lây khăn giấy lau mặt và kính của anh.
Phong Lập Hân là một người đàn ông thích sạch sẽ, lại là một người có tự tôn vô cùng cao.
Có thê hành động của y tá Hình chỉ là theo bản năng nhưng khi nó rơi vào mắt Phong Lập Hân lại trở thành biểu hiện của một sự chán ghét. Anh tự trách mình là một tên vô dụng, ngoài việc nằm trên giường bệnh chò chết ra thì anh đã không còn bắt kỳ ý _ nghĩa hay giá trị tồn tại nào nữa rồi.
Không còn niềm tin, không còn mong muôn, cũng không còn mong đọi vào tình yêu, còn lại chỉ là một thân thể tàn phế. Mỗi một ngày anh đều sống không bằng chết.
Lúc Phong Hàng Lãng vội vã trở lại nhà họ Phong, y tá Hình đã tiêm thuốc an thần cho Phong Lập Hân.
Việc này rõ ràng rất nguy hiêm bởi Phong Lập Hân đã yêu đến mức bắt kỳ lúc nào cũng có hệ không tỉnh lại được nữa. Nhưng lúc đó y tá Hình cũng là bắt đắc dĩ mới phải làm như thê.
“Anh, em về rồi đây, đang ở ngay bên cạnh anh. Anh mở mắt nhìn em đi.”
Phong Hàng Lãng muốn đỡ thân thể yêu ớt của Phong Lập Hân dậy, ôm thật chặt vào lòng.
“Nhị thiếu gia, xin lỗi. Đều là lỗi của tôi xử lý không tết.” Y tá Hình tự nhận trách nhiệm.
Phong Hàng Lãng không nói tiếng nào, chỉ ôm lây thân thể Phong Lập.
Hân thật chặt, rất lâu cũng không hê có động đậy.