Editor: Tieen

Trì Vũ cũng sợ Chu Tử Nghiên hoài nghi mình, cho nên nghỉ ngơi một lúc, vừa mới phục hồi tinh thần lại, cô ta liền đi tìm Chu Tử Nghiên, quan tâm hỏi thăm cô ấy.

Chu Tử Nghiên cũng nghỉ ngơi một lúc lâu, hiện giờ sắc mặt mới khôi phục một chút, nghe Trì Vũ nói chuyện mà thần sắc luôn uể oải, rõ ràng là sợ hãi quá mức.

Trì Vũ cũng cảm giác được, nói chuyện với cô ấy một lát, liền thở dài: "Tử Nghiên, thật sự xin lỗi, tớ không biết nơi đó nguy hiểm như vậy, khiến cậu bị liên lụy, cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, sớm khôi phục tinh thần, bằng không, trong lòng tớ rất áy náy."

Trì Vũ cho cô một cái ôm, sau đó xoay người rời đi.

"Tiểu Vũ..." Chu Tử Nghiên vẫn luôn không nói gì đột nhiên cất tiếng.

Trì Vũ nghi hoặc quay đầu lại: "Sao vậy?"

"Vòng cổ tớ đưa cho cậu lúc trước, vẫn còn đó sao?"


Trì Vũ đột nhiên kinh hãi, vòng cổ!?

Chính là cái vòng cổ không gian, đột nhiên cậu ta hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ cậu ta phát hiện gì sao?

"Đúng vậy, tớ vẫn luôn giữ bên người, đây là Tử Nghiên đưa mà, sao tớ có thể làm mất được."

"Tớ có thể xem một chút được không?" Chu Tử Nghiên mặt vô biểu tình hỏi, khiến Trì Vũ không hiểu đến tột cùng cô có ý tứ gì.

Do dự một chút, Trì Vũ lấy vòng cổ trước ngực ra, vòng cổ trên có khắc hai chữ zy, khe hở giữa hai chữ được khảm bằng một viên đá quý màu xanh.

Chu Tử Nghiên nhìn vòng cổ, đột nhiên sững sờ, cô nhớ lại lúc trước khi bà ngoại giao vòng cổ cho mình, đã từng nói qua, đây là lúc cô sinh ra có một vị cao tăng đắc đạo đưa cho, bà ngoại muốn cô phải luôn đeo trên người...

Nhưng không biết vòng cổ này từ khi nào lại ở trong tay Trì Vũ, là cô đưa sao, cô đã đưa khi nào?


Đã không thể nhớ nổi chi tiết.

"Tử Nghiên, nếu không có việc gì, cậu hãy nghỉ ngơi cho khỏe, Lục đại ca bên kia còn cần tớ hỗ trợ, tớ đi trước." Trì Vũ bình tĩnh thu hồi vòng cổ, xoay người rời đi, bước chân có chút vội vàng.

Không biết vì nguyên nhân gì.

Chu Tử Nghiên nhìn về phía Trì Vũ, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.

Qua hơn mười phút, cô mới đứng dậy, trở về phòng nơi Tô Mộc và Tư Khế cùng với Husky đang ở.

"Chị Tô Mộc, chị nghĩ những gì Husky nhìn thấy có phải sự thật không?" Chu Tử Nghiên cẩn thận hỏi, dường như mong chờ đáp án cô muốn.

"Gâu gâu gâu..." Đối với sự không tin tưởng của Chu Tử Nghiên, Husky liếc cô một cái và hét lên một cách điên cuồng.

Với đôi mặt cẩu bằng hợp kim Titan xanh lè của bổn Husky, sao có thể nhìn lầm, lúc ở cái viện nghiên cứu gì đó, nó nhìn thấy Trì Vũ lấy bom từ vòng cổ ra.


"Husky thật sự nhìn thấy." Tô Mộc phiên dịch dùm Husky.

"Nguyên nhân có thể là do ánh sáng lúc ấy, nên Husky không thấy rõ, sao có thể lấy ra từ vòng cổ? Em đeo nó nhiều năm như vậy, cũng không có phát hiện dị thường..." Chu Tử Nghiên giải thích nói, không chịu suy nghĩ sâu xa.

"Gâu gâu gâu..." Ngươi là muốn bổn Husky tức chết để kế thừa thịt của bổn Husky đúng không? Tin hay không tùy ngươi, không tin thì thôi!

Bên kia, người vẫn luôn đọc sách Tư Khế nhẹ giọng nói: "Vị Trì Vũ tiểu thư kia thật sự có dị năng không gian."

Lại là một thần trợ công.

"Cũng có thể cậu ấy có một không gian vật chứa khác, không nhất định phải là vòng cổ." Nếu là vòng cổ, có phải Tiểu Vũ trong lúc vô tình phát hiện ra, nhưng sao Tiểu Vũ lại không nói cho cô biết!?

Càng nghĩ, Chu Tử Nghiên càng cảm thấy khổ sở, người chị em tốt mà mình đào tim đào phổi đối đãi, cuối cùng...
"Gâu gâu gâu..." Bây giờ bổn Husky muốn cắn ngươi một ngụm, bổn Husky bị tổn thương sâu sắc.

Tô Mộc liếc nhìn Husky, Husky hừ hừ hai tiếng.

Bổn Husky nói không đúng sao? Nhân loại các ngươi thật là kỳ quái, rõ ràng không thích còn làm bộ thích, sống không mệt sao?

"Husky này thế mà nhìn thấu nhân sinh." Tư Khế cười khẽ nói.

☆☆☆☆☆

17/07/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play