Editor: Tieen

Ngay sau khi Tô Mộc biến mất đã là một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Chu Tử Nghiên đi cùng Lục Sâm, Trì Vũ và mọi người đến viện nghiên cứu.

Husky không tình nguyện đi theo Chu Tử Nghiên, mà Tư Khế vẫn như cũ ngồi trên ghế tựa thoải mái đọc sách.

Trước khi Lục Sâm đi, hắn đến mời Tư Khế và Tô Mộc cùng đi, nhưng Tô Mộc không ở đó, nên hắn nói ngắn gọn cho Tư Khế nghe, Tư Khế tỏ vẻ không có hứng thú, cũng nhắc nhở bọn họ rằng phòng thí nghiệm kia đi vào dễ dàng nhưng khó đi ra.

Lục Sâm một lòng muốn đi thu thập dụng cụ, Trì Vũ vừa muốn giúp Lục Sâm, vừa muốn đi viện nghiên cứu cướp lấy kỳ ngộ thuộc về Chu Tử Nghiên.

Hai người đều không để tâm đến lời cảnh báo của Tư Khế.

Đời trước, Chu Tử Nghiên ở viện nghiên cứu, lấy được một đồ vật, lúc sau thành lập thành phố ngầm, có thể cung cấp nguồn điện cuồn cuộn không ngừng cho thành phố ngầm.


Thứ này cô ta nhất định phải lấy được, cũng là để chuẩn bị cho việc thành lập thành phố ngầm cùng với Lục Sâm trong tương lai.

Tô Mộc trở về lúc trời tối, ở cửa đụng phải đám người Lục Sâm và Trì Vũ trông khá chật vật.

Mấy tên thủ hạ của Lục Sâm đáy mắt tràn đầy hoảng sợ, như đụng phải thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi, mà trên cánh tay Lục Sâm bị cắt một vết thương lớn, nửa người đều là máu, Trì Vũ toàn thân dơ bẩn, giống như vừa lăn lộn trong ao phân, thảm không nỡ nhìn.

Mọi người dường như bước vào trong mà không nhìn thấy Tô Mộc.

"Gâu gâu gâu..." Tiếng Husky từ phía xa xa truyền đến, Tô Mộc nhìn theo âm thanh kia, nhìn thấy cả người nó cũng tràn đầy vết máu, trên lưng còn cõng một người, đang chạy về phía cô.

Khuôn mặt nhỏ của Chu Tử Nghiên trắng bệch, vô cùng suy yếu, vốn dĩ đang nằm trên người Husky, nghe được tiếng Husky kêu, ngẩng đầu nhìn  thấy Tô Mộc, cố gắng nở nụ cười khóe môi nói: "Chị Tô Mộc."


Miệng cười nhưng khóe mắt Chu Tử Nghiên đã đỏ lên, nghiêng đầu không cho Tô Mộc nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.

Ngày này ở viện nghiên cứu, phảng phất đã trải qua cả nửa đời người, thần kinh căng thẳng từng phút giây, lúc này cô ấy thật sự không muốn nói thêm một chữ nào.

"Gâu gâu gâu..." Husky hưng phấn muốn cọ ống quần Tô Mộc.

Tô Mộc né tránh, môi khẽ mở: "Dơ."

"Gâu gâu gâu..." Thế mà cô ghét bỏ bổn Husky, bổn Husky còn không phải là vì cô ư.

"Làm rất tốt." Những lời này là nói với Chu Tử Nghiên, cũng là nói với Husky.

"Gâu gâu gâu..." Đó là bổn Husky ra ngựa, phải khác chứ sao!?

Husky và Chu Tử Nghiên về đến thành phố điện tử, nhưng mà hiện giờ thủ hạ của Lục Sâm đã ít hơn một nửa, toàn bộ không gian đều tràn ngập nổi buồn không thể nói nên lời.

Trì Vũ ngồi xổm một bên băng bó miệng vết thương cho Lục Sâm, Lục Sâm mím chặt môi, cảm thấy phiền muộn.


Phía cửa có tiếng động, Lục Sâm và Trì Vũ cùng lúc nhìn qua, liền thấy Chu Tử Nghiên nằm trên người Husky, còn có Tô Mộc không biết xuất hiện khi nào.

Lục Sâm nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi Tô Mộc.

Trì Vũ nhìn bộ dạng chật vật của Chu Tử Nghiên, không cam lòng cắn môi.

Đều tại con Husky kia, bằng không Chu Tử Nghiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cô ta liều mạng ném bom nơi đó, mới cứu được bọn họ, mà Chu Tử Nghiên lại được Husky cứu dễ dàng như vậy, quả nhiên là hào quang nữ chính.

Chu Tử Nghiên đối diện với ánh mắt của Trì Vũ, đã không có ý cười và tình nghĩa trong quá khứ, cô chỉ còn lại hoài nghi.

Lúc ấy tình hình nguy hiểm như vậy, rõ ràng cậu ấy nhìn thấy mình, mà vẫn xoay người rời đi, cậu ấy là bất lực, hay là cố ý...

Chu Tử Nghiên không biết, cũng không suy nghĩ nhiều, may mắn Husky kịp thời mang mình từ viện nghiên cứu ra, nếu không cô đã bị nổ tan xác cùng với viện nghiên cứu.
Không gian của Tiểu Vũ chứa nhiều vũ khí có lực sát như vậy, dường như cũng không nhỏ như lời cậu ấy nói.

☆☆☆☆☆

17/07/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play