Ngọc Tuyên tỉnh lại trong một căn phòng hiện đại, mặt tường màu xám, rất nhiều giá đỡ kim loại. Tấm trải sàn màu xám, ánh đèn vàng xám, đây là nơi nào?

Trí nhớ cuối cùng của cô dừng lại ở chiếc nhẫn, cô không biết theo đuổi người khác là như thế nào, cắn răng một cái đi đến cửa hàng trang sức mua một chiếc nhẫn, năm đó Lâm Hạo Dương thổ lộ chính là cầu hôn với cô.

Cửa phòng bị đẩy ra, phát ra tiếng vang, Ngọc Tuyên rụt cổ lại, cảnh giác lên. Ngay sau đó cô nhìn thấy Lâm Hạo Dương mặc áo sơ mi màu xám bước vào, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hạo Dương dừng bước chân nhìn chăm chú lên cô mấy giây nói: “Tỉnh?”

"Ừm." Ngọc Tuyên đang quan sát xung quanh, nhưng cô đặt nhiều lực chú ý hơn lên người Lâm Hạo Dương.

"Đây là nhà anh." Lâm Hạo Dương mở đèn lớn trong phòng, toàn bộ căn phòng sáng lên, “Phòng của anh.”

Ngọc Tuyên quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe tàn ở trước cửa sổ, ánh mắt cô dừng lại, Lâm Hạo Dương thế nhưng lại đặt chiếc xe này trong phòng của hắn.

“Ăn cái gì không?” Lâm Hạo Dương nhìn người phụ nữ mơ mơ màng màng trên mặt cô ửng hồng, giờ phút này cô mềm mại, giống như một viên kẹo bông gòn, “Xuống lầu ăn hay là ở phòng ăn? Ba mẹ anh ngủ rồi, bên ngoài không ai. ”

Ba mẹ hắn cũng ở chỗ này?

Ngọc Tuyên dời tầm mắt ra khỏi chiếc xe, ngồi dậy phát hiện trên người mặc áo ngủ của Lâm Hạo Dương, không có mặc đồ lót, cô chợt ngẩng đầu. Không biết nên chấn kinh cái gì, chấn kinh bị hắn mang về nhà, hay là không có mặc đồ lót lại mặc quần áo của hắn.

"Em nôn." Lâm Hạo Dương không được tự nhiên dời tầm mắt, nói, “Anh thay quần áo cho em.”

May mắn quần áo tương đối dày, cô sẽ không bị lộ. Ngọc Tuyên suy nghĩ kĩ lại, cô chợt nhận ra, Lâm Hạo Dương giúp cô thay quần áo, cô không phải bị thấy hết rồi sao? Lại còn để ý lộ hay không lộ?

“Ngày mai dẫn em đi gặp ba mẹ anh, hôm nay quá muộn.”

Gặp ba mẹ? Ngọc Tuyên hoài nghi chính mình đang ngồi ở tàu siêu tốc, đầu cô có chút choáng.

"A? Nhanh —— như vậy?” Ngọc Tuyên rời giường.

Quần cực kì dài, bị kéo lê trên mặt đất.

Lâm Hạo Dương đem dép lê cho cô, nhìn cái quần thật dài của cô, “Nếu không em cởi quần ra?”

Lời nói này, hai người đồng thời trầm mặc. Ngọc Tuyên giương mắt nhìn hắn, mấp máy môi.

“Em mặc quần đùi của tôi đi.” Lâm Hạo Dương xoay người nhanh chân đi vào phòng để quần áo, mở ngăn tủ cầm một chiếc quần thể thao ngắn, đi ra ngoài đưa cho Ngọc Tuyên.

"Thay."

Ngọc Tuyên nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô.

Một lát sau, Lâm Hạo Dương đi ra khỏi cửa, dựa vào cánh cửa một tay bỏ túi quần, cúi thấp đầu. Ngọc Tuyên ở trước mặt mọi người cầu hôn hắn, hôn môi, bọn họ công khai rồi.

"Con trai, tỉnh rồi?" Chu Oánh hướng đi lên trên lầu thăm dò, thấp giọng hỏi, “Ăn cái gì không? Muốn giúp con nấu cơm hay không? ”

“Đi ngủ đi.” Lâm Hạo Dương rút tay ra nhanh chân bước xuống bậc thang lên lầu, nhìn cách đó không xa Lâm Thế cũng ở đó, bội phục đôi vợ chồng này, “Mình con tự làm, hai người nhanh đi ngủ.”

Hôn lễ kết thúc, Lâm Hạo Dương tự nhiên ôm một người trở về, Chu Oánh bị dọa sợ, cho rằng Lâm Hạo Dương ở bên ngoài phạm tội.

Vội vàng đuổi theo, phát hiện là Ngọc Tuyên. Ngọc Tuyên nôn, Chu Oánh giúp cô thay quần áo, tiểu cô nương gầy gò yếu ớt, ban đầu bà định cầm áo ngủ của Lâm Hi mặc cho cô, Lâm Hạo Dương kiên quyết đổi áo ngủ của hắn.

Chu Oánh cầm áo ngủ của hắn mặc vào cho Ngọc Tuyên, đi ra căn dặn nửa ngày, không cho phép lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

“Ngày mai mang cô ấy chính thức gặp mặt, hiện tại không nên xuất hiện.”

“Buổi tối con ở phòng dành cho khách đi.” Chu Oánh vỗ vỗ hắn, “Không cho phép làm loạn, cho dù thích đã lâu cũng không cho phép ép người.”

Năm đầu tiên Lâm Hạo Dương về nước đã bị Chu Oánh vạch rõ ngọn ngành rồi, trong hành lý của hắn chất đầy ảnh chụp của Ngọc Tuyên. Lâm Hạo Dương nói bọn họ chia tay, nhiều năm như vậy Lâm Hạo Dương không chịu yêu đương, hẳn là đang còn nhớ đến Ngọc Tuyên, Chu Oánh cũng không khuyên được hắn. Tình cảm không phải là thứ có thể khuyên được, lần trước ở trên núi gặp được Ngọc Tuyên, Chu Oánh thật ngoài ý muốn, không nghĩ tới bọn họ sẽ lại gặp nhau.

Lâm Hạo Dương ôm Ngọc Tuyên về nhà, Chu Oánh thực sự rất sợ, sợ hắn đi đến lầm đường lạc lối. Tình cảm của Lâm Hạo Dương đối với Ngọc Tuyên quá mức cố chấp, sợ không cẩn thận đi lên con đường trái pháp luật.

Lâm Hạo Dương mặt không biểu cảm, nếu là hắn muốn cưỡng bách đã sớm cưỡng bách, “Đã biết, đi ngủ đi.”

“Tiền đề của tình yêu là tôn trọng, hiểu rõ không?”

"Mang lão bà của ngài đi." Lâm Hạo Dương nhìn về Lâm Thế, “Nhanh đi, phiền.”

“Mẹ con nói đúng đấy, tình yêu chính là tôn trọng.” Lâm Thế nắm tay Chu Oánh, mang bà xuống dưới lầu, nói, “Thích con bé càng nhiều, càng phải tôn trọng nguyện vọng của nó.”

Lâm Hạo Dương vẻ mặt chết lặng: Hắn mới ba tuổi sao?

Hai người rốt cuộc cũng rời đi, Lâm Hạo Dương thở dài, nhấc chân quay trở lại. Mới vừa lên lầu cùng lúc cửa phòng ngủ được Ngọc Tuyên mở ra đối diện ánh mắt với nhau, Ngọc Tuyên nói, “Em muốn rửa mặt, chỗ này của anh có đồ dùng không?”

Cô mặc một chiếc áo sơ mi lớn của Lâm Hạo Dương, tay áo rất dài, lộ ra cô đặc biệt nhỏ nhắn.

Lâm Hạo Dương đi vào phòng, đẩy cửa phòng toilet liền lấy bàn chải đánh răng mới cho cô, “Dùng cái ly của anh.”

"Cảm ơn." Trên mặt Ngọc Tuyên có chút nóng, cô uống rượu, không biết sau khi uống xong có náo thành trò cười gì hay không. Tửu lượng của cô rất thấp, không tùy tiện uống rượu.

Ngọc Tuyên đánh răng, Lâm Hạo Dương dựa vào cánh cửa, một tay bỏ vào trong túi rũ mắt xuống.

Có lẽ trước đó, bọn họ thường xuyên dùng hình thức này. Ngọc Tuyên ngẫu nhiên mặc quần áo của Lâm Hạo Dương, quần áo của hắn rất lớn, có thể đem che cô từ đầu đến chân.

Ngọc Tuyên ở nhà vệ sinh rửa mặt, Lâm Hạo Dương sẽ đứng ở cửa nhìn cô, thuận tiện nói chuyện phiếm.

Ngọc Tuyên từ trong gương soi nhìn Lâm Hạo Dương, cô cùng Lâm Hạo Dương không có cảm giác xa lạ, đại khái trước kia ở bên nhau sinh hoạt cùng một chỗ quá lâu.

Rửa mặt xong, Ngọc Tuyên hướng đi ra bên ngoài, Lâm Hạo Dương giương mắt nhìn cô, “Không cần bôi mỹ phẩm dưỡng da sao?”

Ngọc Tuyên ngây ngốc do dự việc dùng hay không dùng.

Lâm Hạo Dương cầm một lọ dưỡng da đưa cho cô, “Bây giờ em biết trang điểm không?”

Năm đó bộ mỹ phẩm dưỡng da đầu tiên của cô chính là Lâm Hạo Dương mua, Ngọc Tuyên không có chút ngoài ý muốn nào hắn quen thuộc đồ của phụ nữ, lấy sữa dưỡng da bôi mặt, quay đầu lại nhìn hắn, “Biết một chút. ”

"Một chút là bao nhiêu?" Lâm Hạo Dương ôm cánh tay nhìn cô, khóe môi nâng lên, tiếng nói không tự chủ được ôn nhu xuống.

Ngũ quan Ngọc Tuyên lớn lên tinh xảo thanh tú, không cần thiết phải trang điểm đã rất xinh đẹp.

Ngọc Tuyên giơ ngón tay cái cùng với ngón tay trỏ nói, “Nhiều như vậy.”

Lâm Hạo Dương nhìn chằm chằm vào ngón tay cô, Ngọc Tuyên xấu hổ khi bị nhìn, nhấp môi “Em uống rượu thất lễ sao?”

"Ừm."

Ngọc Tuyên dừng lại, "Thật sự?"

Lâm Hạo Dương đưa tay đến trước mặt Ngọc Tuyên, “Đưa tay cho anh.”

Ngọc Tuyên đưa tay cho hắn, nhìn vào mắt hắn, “Hạo Dương.”

“Nhìn thấy nhẫn trên tay em không?”

Ngọc Tuyên vừa mới rửa mặt đã thấy được, cô mua nhẫn cho nam, cô biết, nhưng cô không có mua nhẫn cho nữ. Chiếc nhẫn kim cương này từ đâu tới? Không phải là Lâm Hạo Dương mua sao?

Ngọc Tuyên nhịp tim đập có một vài phần choáng váng.

“Em cầu hôn với anh, mua hai chiếc nhẫn. Ở trước mặt tất cả mọi người, em bắt tôi trao đổi nhẫn. " Lâm Hạo Dương thong thả nói, "Tính là thất lễ không?"

Ràng buộc chỉ có một chiếc nhẫn.

"Em cảm thấy không phải." Ngọc Tuyên nhìn thấy trên ngón tay Lâm Hạo Dương đeo nhẫn, hắn không có tháo xuống. Đó chính là đồng ý lời cầu hôn của cô, Ngọc Tuyên suy nghĩ dùng từ, quan sát Lâm Hạo Dương, tim đập nhanh, “Thất lễ hẳn là thái độ không bình thường, nhưng em cầu hôn anh, là em suy nghĩ cặn kẽ sau đó mới quyết định. Rất nhiều người đều sẽ làm việc này, em cũng không tính là thất lễ.”

Ngọc Tuyên ở trước mặt mọi người cầu hôn linh cảm đến từ chính Tưởng Lâm Dữ.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lâm Hạo Dương ánh mắt càng sâu, nhìn chăm chú vào cô một lát, “Suy nghĩ cặn kẽ? Từ khi nào bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ?”

“Tưởng tổng đưa thiệp mời, chúng em hàn huyên vài câu, hắn nói anh cũng không có chán ghét em.” Ngọc Tuyên nắm chặt ngón tay của Lâm Hạo Dương, đánh bóng thẳng, bản thân cô cũng sẽ không quanh co, “Trước lúc đó, em giải thích với anh, anh không có trả lời, em cho là anh không cần em nữa. Biết anh không có chán ghét em, anh cũng không có bạn gái. Em nghĩ có thể thử xem, em nghĩ thử một lần.”

“Mười ngày ngay cả một cái tin nhắn cũng không có, Ngọc tiểu thư, anh có bao nhiêu không quan trọng? Ngay cả thời gian gửi một cái tin nhắn cũng không có? Anh hiểu em bận rộn, anh hiểu việc của em rất trọng đại. Nhưng gửi cho anh cái tin nhắn, rất khó sao? Không cần nói xin lỗi với anh, anh không muốn nghe ba chữ kia.” Lâm Hạo Dương đứng ở cửa toilet, chặn đường đi của cô, hắn nâng cằm lên, “Anh cũng sẽ hoài nghi, em đối với anh rốt cuộc là tình cảm gì.”

“Em thích anh.” Ngữ khí Ngọc Tuyên lúc này rất kiên định, “Lâm Hạo Dương, em thích anh.”

Khóe môi nâng lên Lâm Hạo Dương là mang theo ý cười, nhưng mắt đen che dấu cảm xúc cuồn cuộn. Nửa này sau, hắn mới buông tay.

“Mấy năm nay em.” Ngọc Tuyên cảm thấy rất gian nan, nhưng vẫn nói ra miệng, “Một người quá lâu, toàn bộ cuộc sống của em đều là công việc, thói quen của em công việc là quan trọng nhất. Em quên mất, cần phải báo cho anh.”

“Lần đó trở về, vì sao không thể tới gặp mặt giải thích cho anh?” Lâm Hạo Dương ngước mắt, ánh mắt sắc bén nhìn qua, “Hai tháng, có đủ thời gian cho em giải thích hay không?”

“Lúc đầu em muốn lái thử xe kết thúc đi tìm anh, ngày đó, bên cạnh anh có một cô gái.” Ngọc Tuyên hô hấp có chút không thoải mái, tạm dừng một lát, nói, “Em không biết cô ta là ai.”

Lâm Hạo Dương híp mắt, biểu tình hòa hoãn, “Ghen?”

“Cô ta rất xinh đẹp, nói em ghen, không bằng nói em tự ti.” Ngọc Tuyên trừ bỏ thẳng thắn còn khoan dung, không còn cách nào khác, “Em có chút sợ, chúng ta tám năm không gặp. Có rất nhiều nhân tố không xác định được, em không biết hiện giờ anh yêu thích như thế nào, thời gian qua có tìm những người khác hay không. Hiện tại anh còn thích em như trước nữa hay không, anh đối với em là thích hay là không cam lòng, những điều này em không biết,làm em do dự không tiến lên. Em không có dũng khí cùng cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tranh anh, em lùi bước.”

Lâm Hạo Dương nhìn chằm chằm cô vài giây, có đôi khi Ngọc Tuyên làm người ta tức đến ngứa răng, sau đó biết rõ ràng lại đau lòng cho cô. Cô không có nhà, cho nên không biết báo cho ai. Cô là nửa đêm rời nhà, có lẽ lúc ấy cô cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ kéo dài như thế. Công việc của cô quan trọng, Lâm Hạo Dương biết.

Lâm Hạo Dương rất muốn chạm vào tai cô, nhưng có một số việc, nên một lần nói ra, triệt để nói ra toàn bộ. Bằng không loại sự tình này sẽ còn phát sinh, hắn khắc chế chính mình không chạm vào, bước chân dài đi ra ngoài, “Đi xuống ăn cơm, thuận tiện tâm sự những chuyện ‘không biết’.”

Lâm Hạo Dương nấu một tô mì đặt tới trước mặt Ngọc Tuyên, ôm cánh tay ở đối diện đốt một điếu thuốc lá, “Có phiền nếu anh hút thuốc không?”

Ngọc Tuyên lắc đầu, cô cầm đôi đũa nhìn Lâm Hạo Dương, “Tám năm này, tình cảnh của em một mực trống rỗng. Em đang đợi một chuyện không có kết quả, em đang đợi một đoạn tình cảm không có tương lai. Sau khi cùng anh tách ra, em có một đoạn thời gian rất mê mang, em không biết nên làm cái gì, em mất đi phương hướng. Em đi gặp bác sĩ tâm lý, bọn họ nói em tìm một cái điểm tựa. Em chọn ô tô thông minh, đây là giấc mộng năm đó chúng ta cùng nhau làm. Em từ chỗ Tưởng Lâm Dữ nghe được anh chưa có kết hôn, em ôm tâm lý may mắn trở về. Nhưng em không dám tới gần anh, lúc trước là em thực sự xin lỗi anh, em không biết anh có hận em hay không. Chúng ta gặp lại, anh không có hận em. Em thật cao hứng, em muốn cùng anh cẩn thận nói chuyện, quá khứ hiện tại và tương lai.”

Đã rất lâu rồi Ngọc Tuyên không có nói nhiều như vậy, giải thích này nọ đối với cô mà nói không dễ dàng.

“Nhưng đến tuổi này của chúng ta, đối mặt không đơn giản chỉ là tình cảm nam nữ, còn có rất nhiều thực tế ràng buộc. Ngàng sản xuất của chúng ta độ nguy hiểm rất cao, Tưởng Lâm Dữ mở mắt là có may mắn, người bất hạnh không có cơ hội mở mắt.” Ngọc Tuyên mím môi nói, “Đây là toàn bộ điều em muốn nói, Lâm Hạo Dương. Anh tự do, anh có thể chọn em, cũng có thể cự tuyệt, em sẽ không trách anh. ”

Lâm Hạo Dương kéo gạt tàn thuốc đến trước mặt, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc nhẹ nhàng gạt đi tàn thuốc, hắn nhướng mắt, “Ăn mì, nở rồi.”

Cả ngày Ngọc Tuyên không ăn gì, giữa trưa uống vài ly rượu. Hiện tại đã là 10 giờ tối, cô gắp hai sợi mì, vốn dĩ không có tâm tư gì để ăn cơm, sợi mì rơi vào dạ dày, cô không kìm lại được cơn đói. Mì ăn rất ngon, nước canh tươi ngon, phía trên thả mấy cọng rau xanh biếc, vừa tươi lại vừa non.

Lâm Hạo Dương hút xong một điếu thuốc, cô cũng ăn xong.

“Muốn ăn nữa không?” Lâm Hạo Dương hỏi.

“Không ăn nữa, cảm ơn.” Ngọc Tuyên để đũa xuống.

"Vậy cái kia tới lượt anh." Lâm Hạo Dương dập tắt thuốc lá, “Anh không biết người phụ nữ em nói là ai, ngày đó ở bên cạnh anh chỉ có Hi Nhi, em gái anh. Nhiều năm như vậy bên người anh không có người khác, anh cũng chờ một người không thể chờ. ”

Ngọc Tuyên biết rõ hắn cùng người phụ nữ kia không có quan hệ, sau đó cô điều tra. Người phụ nữa kia là phóng viên, ngày đó tham gia cuộc họp báo của Thượng Dữ.

Ngọc Tuyên kinh ngạc nhìn hắn.

“Cho đến nay anh vẫn ở đây.” Lâm Hạo Dương nâng cằm lên lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngọc Tuyên, “Điểm anh tức giận không phải là công việc của em bận rộn, anh không có ngại công việc em bận rộn, em bận rộn, chí ít để anh biết em ở đâu, em đang làm cái gì. Anh không thể chấp nhận được chờ đợi một cái không khí, Ngọc Tuyên, anh lần thứ hai bị em cho leo cây. ”

“Anh cùng em nói chuyện này không phải tính sổ với em, chỉ là nói rõ với em việc anh không thoải mái. Em cầu hôn, anh đồng ý. ” Lâm Hạo Dương tạm dừng một lát nói, “Chúng ta đều đồng ý, tìm thời gian để *lĩnh chứng, em không có ý kiến chứ?”

*lĩnh chứng: giấy chứng nhận kết hôn

Ngọc Tuyên chậm rãi ngẩng đầu, Lâm Hạo Dương, đây là tốc độ bão táp gì?

“Anh xem lịch, tháng này có ba ngày tốt. Ngày 9 tháng 5, ngày 20 tháng 5, còn có cuối tháng. Anh đề nghị ngày 20 tháng 5 đi lĩnh chứng, đúng lúc là một ngày lễ tình nhân nhỏ.” Lâm Hạo Dương giải quyết dứt khoát đem Ngọc Tuyên an bài nói, “Em còn có chuyện muốn nói sao?”

Ngọc Tuyên choáng váng vài giây hỏi, “Có thể quá nhanh hay không?”

"Nhanh sao?" Lâm Hạo Dương rót cho Ngọc Tuyên một chén nước, tiếng nói chìm xuống, “Bình thường lý do cho rằng nhanh, đại đa số đều là đối với đối phương không quen thuộc, em không quen thuộc anh sao?”

Ngọc Tuyên cầm ly nước, ly nước ấm áp, có nhàn nhạt mùi trái cây.

Ngọc Tuyên cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

“Cầu hôn vì cái gì gọi là cầu hôn? Nếu không phải muốn kết hôn, vậy cái kia hẳn gọi là cầu tán hoặc là cầu yêu, mà không phải là cầu hôn.” Lâm Hạo Dương ánh mắt sắc bén, "Hay, em muốn đổi ý?"

Ngọc Tuyên lắc đầu.

Cô đối với hôn nhân là mê mang, hôn nhân cha mẹ không ra sao cả. Cô không biết hôn nhân của mình sẽ như thế nào, cũng không nghĩ đến kết hôn. Nhưng Lâm Hạo Dương một mặt nghiêm nghị kiên định nói kết hôn, Ngọc Tuyên không thể tuyệt đối.

Cùng Lâm Hạo Dương sinh sống cả một đời, nghe cũng không tồi.

“Ngày 1 tháng 5 em có bao nhiêu ngày nghỉ?” Lâm Hạo Dương không cho cô dừng lại ở một vấn đề quá lâu.

"Ba ngày."

“Ba ngày chúng ta cùng nhau đi ra ngoài du dịch ngắn hạn, gia tăng tình cảm đôi bên.” Lâm Hạo Dương đứng lên thu dọn bát đũa, Ngọc Tuyên vội vàng phụ giúp “Muốn rửa sao?”

Lâm Hạo Dương đụng tới ngón tay cô, đứng thẳng, “Bỏ vào máy rửa chén là được.”

Ngọc Tuyên không biết nấu cơm, nhưng sẽ rửa chén. Khi hai người bọn họ ở bên nhau, Lâm Hạo Dương nấu cơm, Ngọc Tuyên cẩn thận rửa chén, hết sức phối hợp Lâm Hạo Dương.

Ngọc Tuyên cầm chén đũa xuống bếp, tìm máy rửa chén bỏ chén đũa vào.

“Quần áo của em ở trong Hoài Thành, trước tiên em cần về Hoài Thành một chuyến.” Ngọc Tuyên cúi đầu nhìn trên người mình, nói, “Ngày hôm nay đã kết thúc, còn hai ngày, em trở về Hoài Thành một ngày, còn một ngày.”

“Tưởng Lâm Dữ là Chu Bái Bì sao?” Lâm Hạo Dương nhìn cô rửa tay xong, lấy giấy đưa qua, Ngọc Tuyên nghĩ hắn lấy lau cho chính mình, nên đi lấy giấy.

Lâm Hạo Dương nắm lấy tay cô, tinh tế cho lau khô nước trên tay cô, nắm lấy tay cô tắt đèn trong bếp đi lên trên, “Anh nói chuyện với Tưởng Lâm Dữ.”

“Không phải vấn đề của hắn, là hạng mục không thể rời khỏi người. Trước mắt còn đang ở trong giai đoạn kiểm tra nghiên cứu phát minh, chân chính muốn ổn định có thể đến cuối năm.” Ngọc Tuyên nhìn bên sườn mặt Lâm Hạo Dương, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn. Cô nắm chặt lấy đầu ngón tay Lâm Hạo Dương, bọn họ rất nhiều năm không có nắm tay như vậy, tùy ý trò chuyện.

“Ngày mai giữa trưa Tưởng cẩu cùng Hi Nhi về nhà dùng cơm, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, buổi tối anh đưa em về Hoài Thành.” Lâm Hạo Dương nắm tay Ngọc Tuyên đi lên lầu 3, mở cửa phòng ngủ ra nói, “đêm nay em ở phòng của anh, sáng ngày mai anh đưa quần áo đến cho em. Có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, anh ở sát vách.”

“Anh—— không ở cùng với em?”

Lâm Hạo Dương nhướng mày trong mắt mang theo ý cười, “Em muốn anh cùng ở?”

Lỗ tai Ngọc Tuyên nóng bừng, cô đang đứng cạnh cửa.

Lâm Hạo Dương không đùa cô nữa, nói, “Ngủ ngon ——”

“Em muốn.” Ngọc Tuyên mím chặt môi, thả bàn tay đang nắm chặt, nhìn thẳng vào Lâm Hạo Dương, “Anh có muốn hay không?”

Lâm Hạo Dương đã nghĩ đến trong mười năm.

Ý cười trong đôi mắt đen của hắn dần dần biến mất, hắn sải bước vào cửa, trở tay khóa trái cửa lại, rèm cửa phòng ngủ từ từ kéo lại, tay Lâm Hạo Dương rơi xuống trên má Ngọc Tuyên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, “Đi tắm?”

"Đi tắm." Ngọc Tuyên sau nửa ngày mới tìm được âm thanh của mình, phát ra giọng nói. Ngũ quan của Lâm Hạo Dương thay đổi cũng không lớn, tính tình cũng không thay đổi.

“Em đi tắm.” Lâm Hạo Dương giọng nói khàn khàn, "Anh vừa mới tắm."

"Được." Ngọc Tuyên nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt Lâm Hạo Dương phảng phất như chứa đầy biển cả, cô chìm đắm ở bên trong, cô đi vào phòng tắm, quay đầu lại, “Em rất nhanh.”

“Cũng không cần quá gấp gáp.” Lâm Hạo Dương khóe môi nâng lên.

Lâm Hạo Dương kéo tất cả các rèm cửa lại, đi đến phòng để quần áo ở trong góc lấy ra một chai nước hoa. Nghe nói là loại nước hoa gia tăng mị lực của đàn ông ở trên giường, Lý Huy tặng.

Lý Huy là một người trăng hoa, Lâm Hạo Dương phi thường ghét bỏ, cầm về liền ném tới góc hẻo lánh này.

Dù sao Lý Huy cũng là chân lý thực tiễn, có lẽ dùng được. Lâm Hạo Dương xịt nước hoa lên trên cổ tay, trong nháy mắt mùi hương khiến hắn có chút buồn nôn, khó trách Tưởng Lâm Dữ chửi bậy, phẩm vị Lý Huy chính là con rệp chui ra từ dầu vừng.

Quá chính xác rồi.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Lâm Hạo Dương ném chai nước hoa vào thùng rác, lấy khăn giấy lau cổ tay, trong phòng để quần áo mùi con rệp đã tung bay. Bên ngoài Ngọc Tuyên đã ra khỏi phòng phòng tắm, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, “Lâm Hạo Dương.”

Ngọc Tuyên tắm nhanh như vậy sao? Cô là phụ nữ sao? Đi vào một chút liền đi ra?

Lâm Hạo Dương đem khăn giấy ẩm ướt ném đi, đi ra khỏi phòng quần áo nói, “Tắm rồi?”

Cô không gội đầu, mới vừa tắm xong làn da trắng nhợt, quấn người trong khăn tắm của hắn, lộ ra cánh tay trắng nõn thon dài, đôi mắt đen nhánh, gật đầu, “Xong rồi.”

Khả năng phụ nữ và đàn ông đối với mùi hương có sự bất đồng, có lẽ cô thích nói? Lâm Hạo Dương dựa vào gần một chút, nói, “Cái kia ——”

“Anh có ngửi được hay không?” Ngọc Tuyên nhìn vào mắt Lâm Hạo Dương, chần chờ nói, “Mùi con rệp?”

Lâm Hạo Dương: “……”

“Anh đi rửa cái tay.” Lâm Hạo Dương xoay người bước đi vào trong toilet, mở nước xối cổ tay.

Lấy giấy lau tay đi ra ngoài, nói, “Còn gì nữa không?”

Lâm Hạo Dương đụng phải con rệp sao?

Không biết có phải là cô có ảo giác hay không, mùi con rệp kia như ẩn như hiện, tựa hồ một mực phiêu đãng trong không khí. Lâm Hạo Dương cúi đầu hôn cô, cái mùi hương kia lập tức tăng thêm.

Ngọc Tuyên hôn lên môi hắn, chóp mũi không nhịn được nói, “Anh muốn đổi bộ quần áo mới hay không?”

Lâm Hạo Dương nhìn theo ánh mắt của cô, buông tay tháo toàn bộ nút áo sơ mi cởi ném vào thùng rác, “Lý Huy tặng nước hoa, anh động vào, không nghĩ tới mùi hương lại mạnh như vậy. ”

Hắn cũng rất muốn nôn, thật sự quá khó ngửi.

“Còn gì nữa không?”

Dáng người của Lâm Hạo Dương rất tốt, cơ thể săn chắc, cơ bụng cân xứng. Hắn ở trần, Ngọc Tuyên cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.

“Hiện tại tốt hơn nhiều.”

Một chai nước hoa phá đám khiến bọn họ không có hứng thú, Lâm Hạo Dương xoa nhẹ tóc cô nói, “Đi ngủ thôi.”

Lâm Hạo Dương không muốn đi vào phòng để quần áo, hắn đi vào một lần, lại một thân dính vị con rệp, đêm nay không ngủ. Hắn vòng qua bên kia nhấc chân lên giường, có chút không được tự nhiên, nói, “mấy năm nay em vẫn luôn ngủ một mình sao?”

"Ừm." Ngọc Tuyên lên giường, cô muốn thay quần áo, khăn tắm vẫn luôn trượt xuống.

“Muốn thay áo ngủ sao?” Lâm Hạo Dương nhìn cô quấn khăn tắm ngồi ở trên giường, vẻ mặt ngốc nghếch.

“Có quần áo sao?” Ngọc Tuyên giương mắt, khát vọng.

“Phòng để quần áo đều là mùi hương kia, chờ tản mùi.” Lâm Hạo Dương nói, “Đi vào liền dính một thân.”

Ngọc Tuyên lặng lẽ kéo chăn bông che khuất chân của mình, bên kia Lâm Hạo Dương cầm điện thoại lên, mở khóa ấn tắt lại tiếp tục mở khóa.

“Anh còn chơi game sao?” Ngọc Tuyên hỏi.

"Thi thoảng chơi." Mấy năm nay Lâm Hạo Dương tương đối bận, lớn tuổi, không có thời gian chơi những cái kia.

“Chơi cái gì?” Ngọc Tuyên cũng cầm điện thoại lên.

Lâm Hạo Dương nói về phó bảng trò chơi này, đúng lúc Ngọc Tuyên cũng tải xuống trò chơi này, nhưng vẫn luôn một mực không chơi, cô đăng nhập vào nói, “Anh dẫn em.”

Lâm Hạo Dương giương môi lên, nói, “Cùng ca đánh thiên hạ.”

Ngọc Tuyên từ khóe mắt nhìn hắn, trên ngườ hắn không có mặc áo, tư thái lười biếng nghiêng người dựa vào đầu giường. Ngọc Tuyên cảm giác không khí lại nóng bỏng thêm vài phần, dời chuyển tầm mắt.

Nhiệm vụ trò chơi tương đối lãng phí thời gian, chơi trong chốc lát, cả hai người đều nằm xuống. Ngọc Tuyên lĩnh ngộ cực kỳ cao, bản thân cô chỉ số IQ đã cao, sau khi biết quy tắc ấy liền tính toán các loại dữ liệu chính xác, tìm người khắp nơi PK, hiện trường đẫm máu dị thường.

Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn cô, bất kể chơi trò chơi gì, Ngọc Tuyên lúc nào cũng có thể chơi đến cảm giác đẫm máu của các trò chơi, người này có phải là kẻ giết nhiều người không?

Ngọc Tuyên lại PK thắng một người, để mặc cho nhân vật ngồi dưới đất hồi máu, cười quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương: “Lại tăng thêm hai cấp, em liền có thể cùng anh PK.”

"Em muốn giết anh hử?" Lâm Hạo Dương hừ nhẹ một tiếng.

Hơi thở đan xen, chop mũi cũng đụng vào nhau.

Bối cảnh vui mừng trong trò chơi còn đang vang lên, Lâm Hạo Dương để điện thoại xuống, ôm lấy bả vai Ngọc Tuyên hôn xuống.

Bọn họ chờ đợi đã quá lâu, thời gian luân chuyển, năm tháng thay đổi, bọn họ rốt cuộc cùng nhau đi tới.

Ngọc Tuyên ôm lấy cổ Lâm Hạo Dương, ngẩng đầu hôn hắn.

Lâm Hạo Dương liền mất khống chế.

Ngọc Tuyên nói cô có bệnh tâm lý, Lâm Hạo Dương đâu phải là không có? Thế giới của hắn mờ mịt, không có một tia sáng.

Hắn từng lạc mình trên biển, hắn cho mình sẽ vĩnh viễn rơi vào bóng tối. Sau đó hắn thấy được ánh sáng, hắn thấy được Ngọc Tuyên. Ngọc Tuyên là bến cảng, hắn là hải đăng. Sau đó Ngọc Tuyên rời đi, hải đăng của hắn biến mất, hắn trở lại trạng thái mất phương hướng.

Bây giờ, hải đăng của hắn đã trở lại.

Bão tố tới, lốc xoáy rung chuyển trên mặt biển yên ả. Sóng biển dữ dội đụng chạm vào hẻm núi, tại vách núi va chạm tạo thành dấu vết. Cuồng phong ập vào, sương mù dày đặc lan tràn, trời đất cuối cùng nối lại cùng nhau.

Âm thanh biển động uyển chuyển, có ngột ngạt cũng có âm thanh trầm bổng trong gió, ở xa xôi sương mù dày đặc quấn quýt mê đắm.

Lần đầu dù sao kinh nghiệm có hạn, lại là người thương nhớ đã lâu, lần thứ nhất rất nhanh đã thu binh. Ngọc Tuyên dựa vào trong ngực hắn, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đường nét cứng rắn trên cái cằm của hắn.

"Hạo Dương." Ngọc Tuyên tiếng nói rất thấp.

“Còn muốn sao?”

Lần đầu tiên Ngọc Tuyên trải nghiệm không có tốt lắm, cô không phải muốn tiếp tục, cô muốn ôm Lâm Hạo Dương. Ôm dường như không đủ, đã lâu lắm không ôm.

Ôm liền dẫn đến biển động lần thứ hai, lúc này Lâm Hạo Dương vừa lâu lại vừa giày vò người, Ngọc Tuyên giống như người ở trên mây, cưỡi mây đạp gió.

Cô có chút chịu không nổi, nhưng Lâm Hạo Dương lại ở trong hẻm núi gây sóng gió, sóng biển tràn ngập toàn bộ hẻm núi, cảm giác khoan dung ấm áp cho nhau.

Cô lại không được bỏ ngang.

Không nỡ lòng hậu quả chính là bọn họ làm một lần nghỉ ngơi một lúc, tâm sự ngoắc tay tiếp tục. Rạng sáng kết thúc, Ngọc Tuyên nhắm mắt lại lâm vào tình trạng ngủ say, ngủ một giấc dài trước nay không có.

Ngọc Tuyên có giấc mộng rất dài, cô cùng Lâm Hạo Dương lên đại học quen biết, bọn họ không có tách ra. Bọn họ sống trong một ngôi nhà lớn ấm áp và sáng sủa, cô mở cửa ra, nhìn thấy Lâm Hạo Dương mặc áo sơ mi màu trắng ngồi dưới đất đang chơi đùa cùng với một đứa bé. Ánh mặt trời thật lớn chiếu vào cửa sổ, chiếu lên trên người bọn họ.

Ngọc Tuyên đứng ở cửa cười, Lâm Hạo Dương quay đầu gọi cô đi tới, cô dừng lại một lát, bước chân đi tới.

Ngọc Tuyên mở mắt đối diện với ánh mắt Lâm Hạo Dương ở trước mặt, người đàn ông quen thuộc, hơi thở quen thuộc. Cô nâng tay thấy hơi nặng nề, mắt nhìn xuống, Lâm Hạo Dương nâng tay hai người lên.

Một sợi dây màu đỏ cột lấy tay hai người, Lâm Hạo Dương gối cánh tay lên nằm xuống, hất cằm lên, tiếng nói nhập nhèm khàn khàn, “Lần này em sẽ lại không chạy nữa? Tối qua buộc đấy, muốn ngủ lại không dám ngủ, sợ vừa mở mắt thì không thấy em. ”

Ngọc Tuyên rũ mắt xuống thấy dây đỏ trên cổ tay, bỗng nhiên trên mũi có chút chua, cô xoay người nằm lên cánh tay Lâm Hạo Dương, “Anh ngủ rồi sao?”

“Ngủ rồi, vừa mới tỉnh, không ngủ được bao lâu.” Lâm Hạo Dương kéo tay cô hôn lên, đặt tay cô lên vị trí trái tim của mình, Lâm Hạo Dương nhìn chăm chú vào cô, “Em ngủ được không?”

“Ngủ một giấc mộng rất dài.” Ngọc Tuyên cảm thụ ngực Lâm Hạo Dương phập phồng, ngón tay lại đi xuống một tấc, véo hắn. Lâm Hạo Dương nâng mí mắt lên, nhìn chằm chằm vào cô, người phụ nữ có phải cố ý hay không? Trước kia khi ngủ ưa thích nắm góc áo của hắn, sau khi thẳng thắn, liền ngay thẳng như vậy sao? “Mơ cái gì?”

“Em đã mơ, chúng ta không có tách ra, chúng ta tốt nghiệp liền kết hôn.” Ngọc Tuyên cắn môi dưới, “Anh có muốn đi Alaska lại một lần nữa hay không? Tuy rằng em sẽ không lái trực thăng, nhưng em có thể một lần cùng anh náo động lớn khi kết hôn, lúc này đến lượt em. ”

Lâm Hạo Dương ôm cô vào người, hôn môi cô, “Có thể cho người đàn ông của em một chút không gian để phát huy hay không? Ngọc tổng. ”

Lâm Hạo Dương hoài nghi Ngọc Tuyên mượn sách của Tưởng Lâm Dữ, một loạt thao tác này có chút quen mắt. Về sau dạy dỗ lão bà, cách xa Tưởng Lâm Dữ xa một chút, người kia chính là cái hố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play