Dưới đáy bật lửa có khắc hai chữ cái, ban đầu Ngọc Tuyên nghĩ đây là hoa văn của bật lửa, hiện tại mới thấy rõ trên đó viết AG, đây là đặt theo yêu cầu sao?
Nhưng theo lời Lâm Hạo Dương nói, nguồn gốc cái bật lửa quan trọng hơn.
“Vậy —— em muốn khi nào bắt đầu?” Ngọc Tuyên nhìn vào mắt Lâm Hạo Dương, trái tim đau một cái, cô cùng Lâm Hạo Dương ở bên nhau, tuyệt đối sẽ không đi trước, “Em không có quan hệ loạn thất bất tao, em không biết cái bật lửa này là đặt theo yêu cầu, đây là trợ lý của em mua giúp em——”
Lý Tấn tên tiếng Anh là Glenn, đối diện với chuyện này. Trong lòng Ngọc Tuyên lộp bộp, giơ tay đem bật lửa ném sang một bên, giống như củ khoai lang nóng phỏng tay, cô hậu tri hậu giác, Lý Tấn thế nhưng có phương diện tâm tư này, “Ngày mai anh có thời gian không?”
Lâm Hạo Dương muốn ngay tại chỗ đem cô đi tử hình, nhưng khắc chế cảm xúc, “Mấy giờ?”
“Ngày mai khả năng em không tăng ca, đại khái khoảng 6 giờ. Em mời anh ăn cơm, anh chọn chỗ, chúng ta chính thức nói về chuyện này.” Ngọc Tuyên nói, “Lâm Hạo Dương, em không phải đơn thuần là muốn bồi thường, em có tư tâm. Sau khi gặp lại, em nghĩ —— em muốn anh.”
Lâm Hạo Dương ấn tàn thuốc vào trong gạt tàn, cái gạt tàn sạch sẽ lần đầu tiên được sử dụng. Một vệt tro kéo dài, khói bụi bay lên Lâm Hạo Dương lấy giấy lau tay. Hắn lau khô ngón tay, đi qua, chống phía trên Ngọc Tuyên, cúi đầu gần như đụng tới cái trán Ngọc Tuyên, “Một câu cuối cùng, lặp lại lần nữa.”
Tiếng nói của hắn khàn khàn, ánh mắt thâm trầm.
Hô hấp của hắn phả tới làn da của Ngọc Tuyên, nóng bỏng quấn lấy hơi thở của nhau.
“Hạo Dương.” Tay Ngọc Tuyên để sát bên cạnh nắm chặt, lại chậm rãi buông ra, “Em cũng muốn tới gần anh.”
Lâm Hạo Dương nóng bỏng hôn xuống, bọn họ lại lần nữa hôn môi. Lâm Hạo Dương như sắp nuốt mất cô, đến khi dưỡng khí trong thân thể Ngọc Tuyên bị rút cạn, sắp hít thở không thông Lâm Hạo Dương mới buông cô ra.
Đại não Ngọc Tuyên trống rỗng, gắt gao ôm lấy Lâm Hạo Dương, ôm vô cùng chặt.
“Ngọc Tuyên, không phải anh muốn mối quan hệ hôn môi lên giường ngắn ngủi. Anh muốn chính là lấy tin tưởng làm cơ sở, mối quan hệ hôn nhân lâu dài dựa trên tình yêu. Cả đời ở bên nhau, không cho phép tùy ý vứt bỏ đối phương.” Lâm Hạo Dương ôm chặt eo Ngọc Tuyên, chuyện bật lửa là thế nào hắn không muốn truy cứu nữa, dù sao Ngọc Tuyên đang ở trong lồng ngực hắn, chuyện khác sẽ chậm rãi xử lý, “Anh cho em thời gian một ngày để suy nghĩ, ngày mai anh đi công ty đón em, khi gặp mặt em cho anh đáp án.”
Khi hắn mở miệng Ngọc Tuyên đã có đáp án, vô luận con đường phía trước là cái gì, cô tin tưởng Lâm Hạo Dương.
“Được.” Ngọc Tuyên muốn cùng hắn trịnh trọng tâm sự tương lai, Lâm Hạo Dương vẫn luôn đợi cô.
ngôn tình tổng tàiLâm Hạo Dương rời khỏi nhà cô, hắn lái xe đi ra ngoài, Ngọc Tuyên dựa vào trên tường tưởng tượng lại Lâm Hạo Dương vừa mới hôn cô. Tim cô đập rộn lên, cô che mặt lên lầu.
Quá điên cuồng, cô cần bình tĩnh.
Ngọc Tuyên tắm rửa xong, thay một chiếc áo ngủ to rộng đem quấn chính mình từ đầu đến chân, ngồi ở trên sô pha lẳng lặng nghĩ lại chuyện này. Cách vách chính là nhà của Lâm Hạo Dương, khi Lâm Hạo Dương hôn môi, ngón tay hắn áp sát ở trên má cô, bàn tay của hắn có chút thô ráp, lại còn nóng.
Giữa bọn họ không có khe hở, hoàn toàn dính vào nhau. Giữa bọn họ không có cảm giác xa lạ, những tiếp xúc da thịt đợi rất lâu, ở một khắc kia lại trở nên quen thuộc. Phảng phất như bọn họ đã như vậy rất nhiều năm, không có chút bài xích nào.
Cô muốn cùng Lâm Hạo Dương sống cùng nhau một chỗ, rất nhiều năm trước muốn như vậy, hiện tại như cũ vẫn muốn như vậy. Mẹ cô đã kết hôn, không có gì có thể ngăn trở cô.
Cách tám năm, bọn họ sẽ vượt qua.
Ngọc Tuyên suy nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng, tự nhiên nghĩ đến một sự việc, cái bật lửa là chuyện như thế nào? Tại sao Lý Tấn xuất hiện vấn đề như vậy? Hắn muốn làm cái gì?
Ngọc Tuyên cầm di động muốn gọi cho Lý Tấn, Lý Tấn lại gọi điện thoại tới. Ngọc Tuyên ấn nghe điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, Ly Tấn nói, “Kiểm tra vượt chướng ngại vật trên hệ thống đo lường phát hiện một lỗi BUG nghiêm trọng, tôi đi đón chị, ngay bây giờ tới công ty. ”
Còn khoảng mười ngày là tới cuộc họp báo, hệ thống của bọn họ xuất hiện một lỗ hỗng lỗi BUG rất lớn. Tỷ lệ rủi ro của chiếc xe đã lên đến tiêu chuẩn 0,1%, đây thật là một sai sót lớn. Đánh giá đã thông qua, bọn họ cần phải hủy bỏ lại một lần đánh giá.
Ngọc Tuyên xuyên đêm chạy tới công ty, Tưởng Lâm Dữ cũng chạy tới công ty chi nhánh Hoài Thành. Nếu như thất bại, thật sự tan cửa nát nhà. Ngọc Tuyên một đêm không ngủ, cô giữa trưa ngày hôm sau sẽ bay về nước Mỹ.
Ngày 1 tháng 3 lái thử nhất định phải tiến hành, tỉ suất của sự cố này đầu tiên chính là tự sát.
Một lần nữa khảo nghiệm lại hệ thống trí tuệ nhân tạo, hết thảy lại bắt đầu lại từ đầu.
Mười ngày, cơ sở dữ liệu khổng lồ được sắp xếp lại một lần. Cô ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, cô mang theo đoàn đội một ngày 24 giờ ở phòng làm việc. Ngọc Tuyên không biết chính mình bận rộn như thế nào, thế giới của cô tất cả đều là số liệu, từng số liệu một, từng con số chiếm cứ toàn bộ.
Ngày 28 tháng 2, ngày cuối cùng của tháng 2. Buổi tối bọn họ họp đến 11 giờ 30 đêm, cô đem tên của mình viết lên trên danh sách ngày mai lái thử, mọi người tan họp, Ngọc Tuyên ngồi ở trong phòng họp trống trải, đưa tay day cái trán.
Rủi ro được giảm xuống thấp nhất, nhưng rủi ro vẫn tồn tại như cũ.
Nếu thất bại, tính mạng của cô và Tưởng Lâm Dữ được đặt lên đầu tiên.
“Lão đại, ăn một chút gì đi.” Lý Tấn mang cháo đến trước mặt Ngọc Tuyên nói, “Ngày mai còn phải họp báo, chị sẽ đối mặt với phóng viên.”
“Cậu đi ngủ trước đi, bốn giờ rạng sáng đường giao thông chuyên dụng sẽ mở. Chúng ta cần khảo nghiệm hiện trường, tất cả mọi người đều đến được.” Tay Ngọc Tuyên mở hộp đựng đồ ăn, mùi thơm phả vào mặt. Mùi hương quen thuộc, đột nhiên Ngọc Tuyên nhớ tới một việc, quay đầu nhìn về phía Lý Tấn, “Cậu đem điện thoại của tôi tới đây, điện thoại cá nhân, nhanh lên.”
Lý Tấn vội vàng đi tìm điện thoại của cô, Ngọc Tuyên xoa xoa tóc, điên rồi.
Cô quên mất Lâm Hạo Dương.
Mười ngày.
Ngọc Tuyên đứng lên bước tới hai bước, quay đầu nhìn chính mình trong gương. Mang kính đen mặc đồ lao động, đầu tóc rối bời, cả người khó coi.
Ngọc Tuyên cưỡng bách chính mình ngồi lại, cô múc từng thìa cháo, chết lặng ăn, ép tâm trạng không được hoảng loạn. Cô lo lắng đến mức muốn nôn, ăn hết cháo kẹt ở trong cổ họng.
Trong đầu liền hiện ra hai chữ, xong đời.
Ly Tấn nhanh chóng mang điện thoại của Ngọc Tuyên tới, “Lão đại,”
Ngọc Tuyên buông cái muỗng xuống, cầm điện thoại di động hít một hơi thật sâu.
“Lão đại, chị có phải tụt huyết áp hay không? Sao tay lại run như vậy?” Lý Tấn nói, “Có muốn ăn đường hay không?”
“Không cần, cậu đi ngủ.” Ngọc Tuyên xoa xoa tóc, hít một hơi thật dài, lên tinh thần mở nguồn điện thoại. Trong lúc cô làm việc không mang theo điện thoại cá nhân, trong lúc làm việc điện thoại công việc 24 giờ không được tắt máy, mỗi một phút đều rất quan trọng, không thể để công việc cá nhân làm chậm trễ, cô là kỹ sư trưởng cần phải luôn mở điện thoại.
Điện thoại cá nhân bỏ trong mười ngày, Lý Tấn đã sạc đầy pin cho cô, mở lên liên tục có chuông thông báo. Là 11 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đến từ Lâm Hạo Dương, cùng ngày 19.
Ngọc Tuyên không dám nghĩ tới, Lâm Hạo Dương sẽ có bao nhiêu tức giận.
Cô quen một người một mình, thói quen làm việc toàn tâm toàn ý. Cô không có cha mẹ, không có lo lắng, cô không cần thông báo cho người nào, cô liền quên mất Lâm Hạo Dương.
Trên WeChat Lâm Hạo Dương đã gửi tin nhắn vào chín giờ sáng, nói bữa sáng đặt ở cửa nhà cô. Buổi tối Lâm Hạo Dương đã gửi một định vị, hắn đang ở cửa Thượng Dữ.
Sau đó lại gửi một định vị nhà hàng.
6 giờ 30, Lâm Hạo Dương đã gửi một tin nhắn: “Ngọc Tuyên, anh thích em. Từ lần đầu tiên gặp em đã thích em, cho đến bây giờ, anh chờ em thật lâu. ”
7 giờ 30, Lâm Hạo Dương gọi cuộc điện thoại thứ nhất, gọi tới 9 giờ.
Sau đó cũng không có tin nhắn gì nữa, cũng không có gọi điện thoại. Lâm Hạo Dương cái gì cũng không có nói, cùng năm đó giống nhau, Ngọc Tuyên cự tuyệt, hắn một đường trầm mặc. Về đến nhà mọi phương thức liên lạc đều bị chặn, không có liên lạc.
Bọn họ xa cách tám năm.
Đầu óc Ngọc Tuyên ong ong lên, đại não như muốn xuất huyết. Cô nhấn vào số điện thoại kia, tay cũng run, Lâm Hạo Dương có thể lại lần nữa chặn cô hay không, cô dùng hết khí lực bấm vào số điện thoại của Lâm Hạo Dương.
Điện thoại được kết nối, không có bị chặn.
Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng điện thoại vang lên bíp - bíp.
Mỗi một khoảng cách âm thanh, đều như con dao cùn cắt vào thịt.
Ngọc Tuyên cắn đầu ngón tay, sau khi cô với Lâm Hạo Dương tách ra, cô giống như một cái máy tính không có cảm tình. Cao tốc vận chuyển, chết lặng làm việc, cô lý trí không có tình cảm.
Cô lần nữa được gặp lại Lâm Hạo Dương, tất cả cảm xúc của cô ở một khắc kia thức tỉnh. Cô sẽ khóc sẽ cười, sẽ chờ mong, sẽ lo lắng, cô cũng sẽ sợ hãi.
Ngọc Tuyên quay đầu nhìn cảnh màn đêm ngoài cửa sổ, thời tiết đêm nay cũng không có gì tốt, không trung âm trầm, bầu trời không có sao, ánh đèn trên khu xưởng lặng lẽ chiếu sáng. Trái tim cô dường như bị bàn tay vô hình siết chặt, không thở nổi.
Một tiếng cuối cùng, Lâm Hạo Dương trầm giọng nói tới, “Em đã quấy rầy giấc ngủ của anh rồi, Ngọc tổng.”
“Xin lỗi.” Một khắc này Ngọc Tuyên nghe thấy được âm thanh kia rất nhanh đã khóc, “Rất xin lỗi, Lâm Hạo Dương.”
"Vấn đề được giải quyết?" Lâm Hạo Dương nói rất bình tĩnh, “Đêm nay tăng ca?”
Lâm Hạo Dương không có chặn cô, ngữ khí rất bình tĩnh. Loại bình tĩnh này, cô như nghe được một loại tuyên án. Cô giống như, lại bị phán án tử hình.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Ừm, vừa mới họp xong.” Lâm Hạo Dương không có đáp lại lời xin lỗi của cô, Ngọc Tuyên cố hết sức trấn tĩnh lại, “Gần đây em rất bận.”
“Có thời gian ngủ không?”
Ngọc Tuyên đè xuống xúc động muốn khóc, “Bốn giờ, một bài kiểm tra trên đường vào buổi sáng sớm.”
“Hiện tại đi ăn đi ngủ, cái gì cũng không cần nghĩ.”
Ngọc Tuyên nuốt xuống nghẹn ngào, gật đầu, “Được.”
“Chờ em chiến thắng trở về.”
"…… Cảm ơn."
Lâm Hạo Dương dứt khoát cúp điện thoại, Ngọc Tuyên lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ sát đất, màn hình điện thoại trở về giao diện quay số. Cuối cùng ánh sáng màn hình mờ dần, hoàn toàn tắt hẳn.
Ngọc Tuyên để điện thoại di động xuống dựa vào trên ghế, ánh đèn chói mắt chiếu trên đỉnh đầu, mi mắt cảm thấy chát. Lâm Hạo Dương chờ đợi tám năm, muốn cô cho một đáp án, cô lại biến mất từng ngày.
Nếu cô là Lâm Hạo Dương, cô cũng sẽ vĩnh viễn chặn với người này.
Khả năng bọn họ thật sự không có duyên phận, rất cố gắng muốn ở cùng một chỗ, nhưng thủy chung cũng không đi đến cùng một chỗ.
Bọn họ kết thúc.
Ngọc Tuyên nằm ở phòng nghỉ ngơi hai giờ, tắm rửa thay đồ công sở. Áo sơ mi âu phục nữ chỉnh tề, áo sơ mi bỏ trong quần. Cô cài nút áo cuối cùng lên, cầm áo khoác mặc đi ra ngoài cửa, trời vẫn đen như mực.
Gió lạnh gào thét, Ngọc Tuyên ngồi lên kiểm tra đo lường.
Khảo nghiệm lần đầu tiên bắt đầu.
Ngọc Tuyên đối với ô tô cảm thấy có hứng thú là cùng Lâm Hạo Dương đi đua xe, lần đầu tiên cô biết, tốc độ mang đến vui vẻ. Cô ngồi ở bên ghế phụ của Lâm Hạo Dương, nhìn người đàn ông kiêu ngạo phô trương mang theo tiếng cười, nghiền ép tất cả mọi người, ở trên sân thi đấu hắn anh tuấn đến mê người.
6 giờ 50, khảo nghiệm cuối cùng kết thúc. Ngọc Tuyên ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên ló dạng từ rìa thành phố đi lên, màu vàng chói mắt, chiếu sáng thế giới.
Ngọc Tuyên xuống xe chỉnh sửa lại quần áo, quay trở lại.
Lần họp cuối cùng, cô muốn bàn giao văn kiện, đồng thời cùng Tưởng Lâm Dữ lên khảo nghiệm chiếc xe, hôm nay tiến hành công khai đối mặt truyền thông.
Tất cả mọi người đều căng da đầu, tất cả mọi người chú ý tới khảo nghiệm, một chút sai sót cũng không thể có.
8 giờ, Ngọc Tuyên cùng Tưởng Lâm Dữ đối mặt với máy quay của truyền thông, đi lên chiếc xe.
Rất nhiều năm trước, bọn họ lần đầu tiên hợp tác, một số người ngồi trên khung kim loại lớn thô kệch, nhìn về hoàng hôn phía xe nghĩ đến kỷ nguyên khoa học kỹ thuật tương lai.
Ngọc Tuyên quay đầu lại nhìn lối vào của phòng, không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy Lâm Hạo Dương. Hắn mặc âu phục màu lam, một tay bỏ trong túi quần, mặt không biểu cảm nhìn Ngọc Tuyên.
Tim Ngọc Tuyên đập nhanh, nhảy có chút choáng váng, hắn sao lại tới?
"Ngọc tổng." Phóng viên đưa micro vào, hỏi các vấn đề.
Ngọc Tuyên thu hồi ánh mắt, đối mặt với máy quay, bắt đầu cuộc phỏng vấn của cô.
Lâm Hạo Dương cũng ở chỗ này.
Chiếc xe khảo nghiệm bắt đầu, Ngọc Tuyên che dấu tất cả cảm xúc.
Lần thứ nhất đối mặt với truyền thông, rất thành công.
Ngọc Tuyên đi theo phía sau Tưởng Lâm Dữ, trong tai nghe là tiếng hoan hô, mấy người quản lý bộ phận kỹ thuật khóc thành tiếng.
Cố gắng không cho nước chảy về biển đông, cố gắng được đền đáp.
Ngọc Tuyên đứng ở phía sau Tưởng Lâm Dữ, khóe môi nâng lên, cô ngẩng đầu cách đó không xa đối diện với tầm mắt của Lâm Hạo Dương. Lâm Hạo Dương đứng ở chỗ cao nhất, trên mặt hắn không có cảm xúc dư thừa, hắn đứng như vậy.
Ngọc Tuyên cũng dừng bước.
Tưởng Lâm Dữ cầu hôn là việc không ngờ tới, rất đột ngột. Tưởng Lâm Dữ kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, trước mặt mọi người cầu hôn Lâm Hi, nghe có vẻ như nói mơ giữa ban ngày, rất không thực tế.
Nhưng hắn đã thật sự làm rồi.
Bọn họ ở trước mặt mọi người hôn môi, Ngọc Tuyên cùng mọi người sững sờ nhìn.
Lý Tấn ôm văn kiện đi lên trước, thấp giọng bát quái, nội dung bát quái ra sao Ngọc Tuyên cũng không nghe thấy. Cô lướt qua Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi nhìn Lâm Hạo Dương cách đó không xa, Lâm Hạo Dương cũng đang nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, chung quanh hết thảy tựa hồ đều yên tĩnh, nhưng rất nhanh, Lâm Hạo Dương đã thu hồi tầm mắt.
Một cô gái rất xinh đẹp cùng Lâm Hạo Dương nói chuyện, hắn nghiêng người, tựa như muốn lắng nghe.
Lâm Hạo Dương một tay bỏ trong túi, anh tuấn tiêu sái, cô gái bên cạnh ôn nhu ngọt ngào, Ngọc Tuyên dừng bước chân lại, buộc mình đứng nguyên tại chỗ. Cô mím môi, có phóng viên tới đây, cô chăm chú nhìn vào máy quay trước mặt, trong đầu lại toàn hình ảnh hài hòa của Lâm Hạo Dương và cô gái kia.
Ngọc Tuyên kết thúc cuộc phỏng vấn, quay đầu lại, đã không thấy Lâm Hạo Dương.
Giữa bọn họ có khoảng cách tám năm, năm tháng dài đằng đẵng, kỳ thật bọn họ đều có thay đổi. Không phải nói ra mâu thuẫn, là có thể ở bên nhau.
Di động vang lên một tiếng, cô cầm lên nhìn người gửi tin nhắn đến là Lâm Hạo Dương: “Chúc mừng.”
Lời ít ý nhiều, Ngọc Tuyên nhìn, hai chữ này giống như là tạm biệt.
Cô mờ mịt nhìn xung quanh, không thấy được thân ảnh của Lâm Hạo Dương.
Cô muốn gọi điện thoại cho Lâm Hạo Dương, bấm thật lâu, không thể bấm xuống được dãy số kia.
Lâm Hạo Dương muốn một đáp án, Ngọc Tuyên chưa từng xuất hiện, một khắc kia là kết thúc.
Bọn họ gặp lại, đã ăn qua hai lần cơm, đã gặp lại vài lần, hai lần hôn môi, tất cả những điều này đều giống như tổng kết phần tình cảm của tám năm trước, ngây thơ mà chấm dứt biến thành đến nơi đến chốn.
Lâm Hạo Dương chắc là dọn đi rồi, buổi tối Ngọc Tuyên trở về cố gắng đi vòng qua nhà của Lâm Hạo Dương, nhà không sáng đèn.
Tựa hồ hết thảy đều không có phát sinh.
Ngọc Tuyên không hỏi Lý Tấn lý do vì sao trên bật lửa kia có hai chữ cái tên bọn họ, sau khi cuộc họp báo kết thúc, liền điều Lý Tấn sang một bộ phận khác, thay một cô gái khác tới vị trí trợ lý.
Công việc bận rộn, những cuộc gặp mặt ngắn ngủi giống như bản nhạc trong cuộc đời, không nghĩ đến, sớm trở thành cát bụi, bị lãng quên trong dòng sông dài của thời gian.
Lâm Hạo Dương xác thực cùng Tưởng Lâm Dữ đầu tư L3, rót vốn 2 tỷ, nhưng hắn lại không đến Thượng Dữ. Một lần cũng không tới, hắn không tới, Ngọc Tuyên căn bản không thấy hắn.
Lâm Hạo Dương là con trai của chủ tịch tập đoàn Lâm thị, sản nghiệp dưới tay hắn rất nhiều. Đầu tư 2 tỷ này đối với hắn mà nói, cũng không tính là hạng mục gì lớn, hắn cũng sẽ không quá mức coi trọng.
Ngọc Tuyên ở trong Hoài Thành, mỗi ngày chôn mình làm việc ở giữa xưởng, bọn họ không có cơ hội gặp nhau. Mối quan hệ giữa hai người bọn họ kỳ thật là Lâm Hạo Dương vẫn luôn chủ động, Lâm Hạo Dương từ bỏ, bọn họ liền không có cơ hội.
Ngày 6 tháng 4, mẹ cô cùng người chồng hiện tại bay sang Châu Úc, định cư ở Châu Úc.
Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hi kết hôn ngày 1 tháng 5, hôn lễ được tổ chức ở Yến Thành.
Ngọc Tuyên nhận được thiệp mời, Lâm Hi là em gái Lâm Hạo Dương, hôn lễ của bọn họ, Lâm Hạo Dương nhất định sẽ xuất hiện. Ngọc Tuyên nhìn cái thiệp mời kia thật lâu, nếu cô đi, cô sẽ gặp được Lâm Hạo Dương.
Cô cùng Tưởng Lâm Dữ gặp mặt, lần đầu tiên Tưởng Lâm Dữ cùng cô trò chuyện về việc tư. Tính cách của bọn họ đều tự ôm lấy chính bản thân, cho nên bọn họ không có cơ hội trở thành bạn bè, nếu không phải có tác động, khả năng bọn họ ngay cả lời xã giao cũng sẽ không nói.
Bọn họ ngồi trong phòng nghỉ của công ty, Tưởng Lâm Dữ đưa cho cô một ly cà phê, “Hai người các ngươi thật sự đều không có sai, nhưng cảm giác an toàn loại cảm giác này, một khi đã có, rất khó để lấp đầy. Đàn ông cũng cần cảm giác an toàn, hắn đã mất đi một lần. Đây là phản ứng bản năng của con người, đau một lần, lần thứ hai cũng không dám đưa tay ra. ”
Tưởng Lâm Dữ dựa vào ghế trên, chậm rãi uống cà phê nói, “Nếu cô đối với hắn còn có tình cảm, muốn tiếp tục nữa, cố gắng thử xem. Không được, vậy chấp nhận vĩnh viễn mất đi, cũng không hối hận. ”
“Không muốn khuyên các ngươi cái gì.” Tưởng Lâm Dữ hận không thể để hai người kia ném vào trong lòng hồ ở Hoài Thành để cho bọn họ tỉnh táo lại, cầm ly cà phê lên đứng lên, “Nghĩ kỹ đi, nhìn xem cô muốn cái gì. Muốn theo đuổi thì theo đuổi, dù sao cô độc thân hắn cũng độc thân. ”
Ngày 1 tháng 5 vé rất khó đặt trước, ngày 1 tháng 5 tuần lễ vàng. Ngọc Tuyên phải mất hai giờ mới đặt được vé tàu cao tốc từ Hoài Thành đến Yến Thành, Yến Thành kẹt xe lợi hại. Từ ga tàu cao tốc đến hội trường hôn lễ cô bị chặn đến năm tiếng, tới hội trường đã là hai giờ chiều, nghi thức đã xong xuôi.
Hội trường hôn lễ một người cũng không có.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Ngọc Tuyên đứng ở trong hội trường hôn lễ, trong lòng trống rỗng.
Nhân viên khách sạn đưa cô đến sảnh tổ chức tiệc, trong sảnh các khách mời đã rời đi không sai biệt lắm, Ngọc Tuyên đi vào cảm giác xấu hổ như đang khỏa thân. Toàn sảnh chỉ còn lại bàn phù rể đang uống rượu, nghe tiếng mọi người cùng quay đầu nhìn qua, áo vest Lâm Hạo Dương đã cởi bỏ ra ngoài, chỉ mặc áo ghi-lê nghiêng người dựa vào ghế. Hắn uống cạn rượu, tư thái lười biếng giương mắt, ánh mắt dừng lại trên người Ngọc Tuyên.
"Ai đây?" Có người ra câu hỏi đầu tiên.
"A? Ngọc tổng của công ty chúng tôi.” Lăng Ngôn vội vàng đứng lên nói, “Ngọc tổng, Tưởng tổng và Hi tỷ đi ra ngoài chào mọi người, lập tức quay lại. Chị ăn cơm chưa? Lại đây ngồi đi. ”
"Người của Thượng Dữ?" Lâm Huy nói, “Lại đây ngồi đi, Tưởng tổng lập tức trở về.”
Hắn nói thầm một tiếng, “Tôi còn tưởng rằng cướp hôn đó.”
“Cướp mẹ ngươi.” Lâm Hạo Dương kéo cà vạt, mắng Lý Huy một câu, lại rót một ly rượu, không có nhìn lên.
Tỏ tình đợi tám năm mới đáp lại, hẹn hò trễ đến mười ngày mới trả lời điện thoại. Để cho cô nói lời xin lỗi, chờ hai tháng, bặt vô âm tín, cô giống như bốc hơi rời khỏi nhân gian.
Hôn lễ của người ta cũng đã kết thúc, cô khoan thai tới chậm.
Ngọc Tuyên là một con ốc sên.
Cung phản xạ của cô có phải so với người khác dài hơn hay không? Dài hơn cũng không phải là một nửa hay một ngôi sao, đó là một cái vĩ độ. Trái đất quay đi quay lại, cô mới nhớ tới, hôm nay là ngày nào trong tuần.
Lăng Ngôn kéo ghế bên cạnh, nói, “Ngọc tổng, chị ngồi bên này.”
Ngọc Tuyên đi qua ngồi xuống, giữa cô với Lâm Hạo Dương cách một người.
Ngọc Tuyên không biết Lăng Ngôn, cô cũng không biết Lăng Ngôn là ai, cô muốn đưa hồng bao, trong tay nắm chặt hồng bao, nhưng lại không biết nên đưa cho ai.
Phục vụ đưa tới chén đũa mới, Ngọc Tuyên nói một tiếng cảm ơn.
“Ngọc Tuyên ốc sên đã ngồi xuống đây?” Lâm Hạo Dương tự nhiên mở miệng, "Chậm như vậy."
Trong bàn có người cười ha hả, trên mặt Ngọc Tuyên nóng như lửa đốt, cô không biết hôm nay đến là đúng hay sai.
Lâm Hạo Dương dương khóe môi mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt âm trầm, nhìn xung quanh bốn phía. Người cười ra tiếng trong nháy mắt ngậm miệng, lại không ngậm miệng, Lâm Hạo Dương sẽ động thủ.
“Kẹt xe.” Ngọc Tuyên giải thích.
“Ăn cái không?” Lăng Ngôn nói, “Các người làm cái gì? Khi dễ Ngọc tổng của chúng tôi? Kẹt xe tới chậm thì sao? Từng người một, đây là hôn lễ của các người sao? Hi tỷ của chúng tôi còn chưa lên tiếng đây. ”
“Hôn lễ của tôi, Ngọc tổng của các ngươi dám đến không?” Lâm Hạo Dương lười nhác cầm ly rượu nheo mắt, khóe môi nâng lên, “Ngọc tổng, cô có nên nói với tôi một chuyện hay không?”
Ly rượu trước mặt Ngọc Tuyên đã được rót đầy rượu mới, cô đứng lên bưng ly rượu nhìn vào mắt Lâm Hạo Dương. Cùng cụng ly với hắn một chút, muốn nói cái gì đó, nhưng cái gì cũng không nói ra miệng.
Cô bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch, rượu rất khó uống, cô uống xong liền vẫy tay.
"Phóng khoáng!" Bên cạnh có người kinh ngạc cảm thán, nhưng bầu không khí không đúng, yên lặng đem lời nói phía sau nuốt vào lại.
Lâm Hạo Dương nhíu chặt lông mày, gắt gao nhìn vào Ngọc Tuyên.
Ngọc Tuyên phất tay để nhân viên phục vụ rót rượu rời đi, cô rót cho chính mình một ly rượu tràn đầy.
Lăng Ngôn muốn nhắc nhở cô, rượu vang đỏ không phải uống như vậy, Ngọc Tuyên cầm ly rượu lên, tiếp tục uống từng ngụm từng ngụm.
Rượu vang đỏ đắng chát, cô uống rượu xong, lại rót thêm một ly.
Toàn bộ đại sảnh yên tĩnh, đầu Ngọc Tuyên choáng váng lợi hại, cô lắc đầu ngồi vững trên bàn. Tiếp tục rót rượu, ly thứ ba, cô cầm lên, uống một ngụm liền muốn nôn. Tầm mắt trở nên mơ hồ, đại não ong ong vang lên, cô cắn răng uống một ngụm.
Có rượu mới có gan, như thế là đủ nhiều.
“Không nên uống.” Lâm Hạo Dương đặt ly rượu xuống đi tới chỗ cô, nghiêm nghị nói, “Buông xuống, Ngọc Tuyên.”
Ngọc Tuyên uống xong nửa ly cuối cùng, quay đầu nhìn về phía Lâm Hạo Dương, “Lâm Hạo Dương, hôm nay em chủ yếu tới đây tìm anh.”
Thông suốt!
Toàn bộ tràn đầy phấn khởi ném một ánh mắt lên trên người Lâm Hạo Dương, bát quái lớn.
Lâm Hạo Dương mở một nút áo ghi-lê, hắn sắn cổ tay áo sơ mi lên, một tay bỏ vào trong túi quần tiếng nói trầm thấp, “Tìm tôi làm gì? Ngọc tổng luôn bận rộn, rốt cuộc nhớ tới tôi? ”
Ngọc Tuyên đặt ly rượu xuống, đứng dậy ôm lấy cổ Lâm Hạo Dương hôn lên môi hắn.
Lăng Ngôn há to miệng, sau nửa ngày mới phát ra âm thanh, “Ngọa tào!”*
*một câu chửi thô tục của người trung quốc( giống như dmm,…).
Đây là tin tức kinh thiên động địa gì?
Lâm Hạo Dương cùng Ngọc tổng cũng là một đôi!
Ngọc Tuyên ôm lấy cổ Lâm Hạo Dương, cô nhấc chân, gặm cắn lên môi của hắn, “Mười một năm, Lâm Hạo Dương, chúng ta quen biết nhau mười một năm, em thích anh mười một năm. Anh trước kia nói muốn làm một chiếc xe đến cưới em, bây giờ, em làm được, anh nói chuyện giữ lời sao? ”
Lâm Hạo Dương cho Ngọc Tuyên thời gian một ngày cân nhắc, về đến nhà liền hối hận, lúc đó nên bức cô quyết định. Ngộ nhỡ cô bỏ chạy thì sao? Vậy hắn chạy đi nơi nào tìm cô?
Nhưng lại sợ quá nhanh hù Ngọc Tuyên bỏ chạy, hắn chờ một đêm, rạng sáng đã bắt đầu coi chừng cổng nhà của Ngọc Tuyên. Đợi đến 7 giờ, Ngọc Tuyên cũng không có đi ra ngoài, hắn mua bữa sáng đến để ở cổng nhà, gửi tin nhắn cho cô.
Cô vẫn như cũ không có trả lời.
Lâm Hạo Dương trong lòng rất hoảng, nhưng lại sợ biểu hiện quá mức giống như một tên biến thái.
Hắn nhẫn nại đến buổi chiều đi đến công ty Ngọc Tuyên, cô chậm chạp chưa hề đi ra, hắn gọi điện thoại tới, điện thoại của cô tắt máy. Cùng năm đó giống nhau, Ngọc Tuyên yên lặng không tiếng động biến mất.
Hắn lại một lần nữa bị bỏ rơi.
10 giờ tối, hắn mới nhớ tới gọi điện thoại cho Tưởng Lâm Dữ. Hóa ra ngày hôm qua Ngọc Tuyên đã rời đi, hắn đợi mười ngày, trong mười ngày này, Ngọc Tuyên ngay cả một cái tin nhắn cũng không trả lời.
Cuộc họp báo của xe mới, hắn đi tới, hắn gặp được Ngọc Tuyên. Ngọc Tuyên không có tìm tới hắn, Lâm Hạo Dương cảm thấy mình rất buồn cười, hắn mắt lạnh nhìn, muốn nhìn thời điểm nào cô tìm tới hắn.
Ngọc Tuyên từ đầu đến cuối không có tới.
Hắn đã gửi một tin nhắn cho Ngọc Tuyên, cô không có trả lời. Sau đó Ngọc Tuyên không có tiếp tục cùng hắn liên lạc, bọn họ ngắt liên lạc với nhau một cách khó hiểu.
Tưởng Lâm Dữ kết hôn, Ngọc Tuyên không đến mức không tới?
Trong hôn lễ hôn nhiều người như vậy, Lâm Hạo Dương nhìn từng người một, không thấy được Ngọc Tuyên, cô thật sự có thể không tới.
Hôn lễ kết thúc, Ngọc Tuyên tới.
Ngọc Tuyên hôn lên môi Lâm Hạo Dương, nước mắt rơi vào trên da thịt của Lâm Hạo Dương, “Lời hứa của anh còn hiệu quả không?”
Lâm Hạo Dương chế trụ đầu cô, hung hang hôn xuống.
Tiệc cưới khắp nơi đều là hoa hồng, ngoại trừ nhóm phù rể đám bạn bè xấu bên ngoài, nơi đây xác thực là hoàn cảnh tốt để hôn.
Lâm Hạo Dương nắm chặt lấy eo Ngọc Tuyên, vây cô ở trong lồng ngực. Đến khi cô thiếu oxy, Lâm Hạo Dương kéo giãn khoảng cách, ngón tay cái lướt qua môi Ngọc Tuyên, đưa tay lấy áo vest đắp lên đầu cô, không muốn cho người khác nhìn vào Ngọc Tuyên.
“Em là uống say nói sảng, hay là lời nói thật lòng?”Hắn khàn khàn nói, “Tỉnh lại còn có nhận món nợ này hay không?”
Ngọc Tuyên muốn thoát ra ngoài áo vest đi lấy túi xách, Lâm Hạo Dương ôm lấy eo, không buông tay, hắn sợ khi buông liền mất đi cô, hắn sống chết siết chặt eo cô, “Em sẽ không thay đổi ý? Em dám đổi ý, tôi —— ”
“ Em muốn túi xách.” Ngọc Tuyên nói.
Lăng Ngôn vội vàng đưa túi xách cho Ngọc Tuyên, ở bên cạnh thu mình lại, trực giác của cô nói có việc lớn phát sinh.
Ngọc Tuyên rất thanh tỉnh nói câu cảm ơn, cô bị Lâm Hạo Dương khóa trong ngực. Cô mò tìm hộp nhẫn trong túi xách, cô có chuẩn bị mà đến, “Lâm Hạo Dương, anh đừng che mặt của em, em không nhìn thấy. Thời điểm em mua nhẫn, không có uống rượu. Em mua nhẫn, cầu hôn với anh.”