Giang Hiểu gật đầu: “Nếu là tiệc mừng thọ của mẹ thì dĩ nhiên là phải trở về rồi.”

“Được, đến lúc đó gặp lại sau.”

“Được.”

Từ trước đến nay Hoa Ngọc Hân làm việc luôn nhanh chóng và dứt khoát, Giang Hiểu cầm hợp đồng cũng không ở lại lâu nhanh chóng rời khỏi Hoa thị.

Sau khi Giang Hiểu đi, người con thứ hai của nhà họ Hoa là Hoa Ngọc Anh đến tìm Hoa Ngọc Hân.

“Chị ký xong hợp đồng chuyển nhượng đất rồi à?”

“Ừ.”

“Ngu xuẩn, vì sao phải cho không nhà họ Giang như vậy?” Hoa Ngọc Anh cảm thấy cuộc mua bán này không có lời.

“Mảnh đất này trước đó đã thỏa thuận là chuyển cho nhà họ Tạ nhưng bây giờ em năm được gả đến nhà họ Giang, tài chính để chúng ta quay vòng vốn cũng là nhà họ Giang cho, không đưa đất cho người ta em cảm thấy có hợp lý không?” Hoa Ngọc Hân mắt lạnh nhìn em gái thứ hai của mình, thật ra quan hệ giữa Hoa Ngọc Hân và Hoa Ngọc Anh cũng không tốt.

Cùng làm ở trong công ty nhưng hai người lại bất hòa với nhau.

Hoa Ngọc Hân thân là Tổng giám đốc điều hành quản lý về mảng kinh doanh ẩm thực của nhà họ Hoa, bọn họ đã kinh doanh mảng ẩm thực được hai mươi mấy năm rồi.

Mặc dù bây giờ làm ăn không được như trước kia nhưng đại lí cũng trải rộng trên cả nước.

Hoa Ngọc Anh quản lý về mảng thẩm mỹ làm đẹp của nhà họ Hoa cũng chính là bệnh viện thẩm mỹ Hoa thị.

Bởi vì mấy năm gần đây nhu cầu phẫu thuật thẩm mỹ càng ngày càng nhiều nên công trạng của Hoa Ngọc Anh giống như mặt trời ban trưa.

Hoa Ngọc Anh cũng không cam lòng chịu làm kẻ dưới nên cô ta vẫn luôn tìm cơ hội để thay thế chị cả.

Cho nên hai người thường xuyên đối chọi gay gắt trong các cuộc họp của ban Giám đốc và mọi người cũng đã quen với hình thức ở chung này của hai người rồi.

“Đương nhiên là tôi cảm thấy chúng ta nên giữ lại sẽ tốt hơn, chị cũng biết Chính phủ đang muốn phát triển mấy thành phố mới ở phía nam nên khu vực xung quanh Hồ Tiên Nữ sẽ trở thành khu trung tâm lớn nhất nên bất kể nhà chúng ta kinh doanh cái gì thì đó cũng sẽ là một mảnh đất phát tài.”

“Sau đó thì sao, em cảm thấy nhà họ Giang vô duyên vô cớ lại cho chúng ta một nghìn năm trăm tỉ à, em cảm thấy em năm có giá trị một nghìn năm trăm tỉ sao?”

“Không phải sao?”

“Em hai, em cũng không thử nghĩ một chút xem nhà họ Giang lập nghiệp bằng cái gì, người ta kinh doanh ngân hàng tư nhân đấy, hàng năm chỉ cần ngồi ăn tiền lãi cho vay tiền thôi... Một nghìn năm trăm tỉ người ta chuyển tới kia cũng có thể nói là người ta dựa theo phương thức cho vay để cho chúng ta mượn tiền thôi, em có biết tiền lãi một năm là bao nhiêu tiền không?”

Hoa Ngọc Anh không nói lời nào...

Hoa Ngọc Hân mỉa mai cười một tiếng: “Có thể nói là tiền kiếm được từ bệnh viện thẩm mỹ của em cũng không đủ số lẻ.”

“Vậy chị chuyển nhượng đất cho người ta thì người ta sẽ không lấy lãi của chúng ta nữa à?” Hoa Ngọc Anh không phục.

Hoa Ngọc Hân không nhanh không chậm mở ngăn kéo ra, rút ra một xấp tài liệu ở từ bên trong.

“Tự mình xem đi.”

Hoa Ngọc Anh cầm tài liệu lên xem thấy trên đó viết rõ rằng một nghìn năm trăm tỉ này là nhà họ Giang tặng cho bọn họ, không cần trả lại cũng không có tiền lãi.

Nhìn ngày phía dưới cũng chính là hôm nay.

Nói cách khác, sau khi nhà họ Giang thấy bọn họ chuyển nhượng phần đất kia mới ký hợp đồng này.

Nếu không người ta tùy tiện lấy ra một bản hợp đồng vay tiền bắt đầu thu tiền lãi của bọn họ.

Hoa Ngọc Anh đuối lý không nói được lời nào.

Nhà họ Giang làm như thế quả thực hơi cơ hội nhưng bọn họ không có gì sai cả.

Dù sao cũng đều là người làm ăn cả, cũng không có ai ngốc nhất là bây giờ người ta còn đang là nhà giàu ở vị trí số một.

Mười dặm gió xuân, Thủy Vận các.

Hoa Ngọc Nhi đi dạo thị trường đồ cổ một ngày nhưng không thu hoạch được gì, buổi chiều trở về ăn qua loa một chút sau đó an vị ngồi trên ban công vẽ tranh.

Gió đêm tháng bảy thổi tới rất dễ chịu.

Hoa Ngọc Nhi ngồi trên ban công tầng cao nhất uống cà phê cầm bút vẽ tranh, từng bút phác hoạ cảnh sắc cách đó không xa.

Mỗi lần như vậy đều cảm thấy năm tháng trôi qua thật yên bình.

Có lẽ do cô quá nhập tâm nên đằng sau có người đi vào cũng hoàn toàn không biết.

Tận đến khi có một bàn tay trắng nõn cầm lấy bút vẽ tô lại mấy con ngỗng trời bên trên dãy núi xa xa trong bức tranh trước mặt thì cô mới giật mình.

Quay người lại, vừa vặn đối mặt với Giang Hiểu ở khoảng cách rất gần.

Lần đầu tiên nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy nhất là dưới ánh nắng chiều.

Vậy mà cô lại cảm thấy anh khá là đẹp mắt, trong lúc nhất thời Hoa Ngọc Nhi có chút ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play