Đối mặt với sự kích động của người bán hàng kia, Hoa Ngọc Nhi chi cười không nói gì.

“Nói cho loại nhóc con như cô biết là cô đừng tưởng cô là con gái là tôi không dám đánh cô nhé, cô đang bôi nhọ thanh danh của tôi đấy biết không?”

Người bán hàng kia ỷ vào mình là đàn ông nên quát mắng ầm ĩ lên.

Hoa Ngọc Nhi nhấc chân đi không muốn nói chuyện quá nhiều với loại người này nữa.

“Dừng lại, cô cứ đi như thế là xong à?”

“Không thì sao?” Hoa Ngọc Nhi quay đầu lại thản nhiên quét mắt nhìn người bán hàng kia.

“Cô cố ý hủy hoại thanh danh của tôi làm hỏng chuyện làm ăn của tôi nên cô phải mua đồ của tôi... Nếu không thì cô phải đền tiền cho tôi.”

“Ông là người không biết xấu hổ, đúng không?” Tính tình Xuân Đào nóng nảy muốn lên đi lý luận với ông ta.

Bị Hoa Ngọc Nhi ngăn lại: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, còn đồ của ông tôi sẽ không mua đâu bởi vì tôi chưa bao giờ mua hàng giả.”

Hoa Ngọc Nhi nhìn hàng xưa nay chưa bao giờ nhìn lầm cho nên tiền Ngũ Đế mà người bán hàng kia bán là hàng giả không thể nghi ngờ được nữa, Hoa Ngọc Nhi cũng đã nói rồi mô phỏng theo cũng không giống.

Đây là hàng giả kém chất lượng để lừa gạt người khác, đồ như vậy dù thế nào cô là cũng không thể mua.

“Không mua thì không được đi.” Người bán hàng kia ngăn ở trước mặt bọn họ ăn vạ.

Xuân Đào tức giận định ra tay nhưng trước giờ Hoa Ngọc Nhi không phải người thích gây chuyện.

Cô trực tiếp lấy điện thoại di động ra giả vờ như ấn số gọi đi: “Alo, đây là hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng đúng không, tôi muốn tố cáo...”

Còn chưa kịp nói xong câu nói tiếp theo thì người bán hàng kia đã nhanh như chớp chạy về quầy hàng của mình.

Còn tươi cười đầy mặt làm lành: “Cô gái, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, hắc hắc, vừa rồi tôi nói đùa với cô thôi.”

Hoa Ngọc Nhi cười nhạo một tiếng sau đó mang theo Xuân Đào và Ngân Hạnh tiếp tục đi dạo chơi.

“Cô chủ, vì sao vừa rồi lại không cho tôi dạy dỗ tên kia một chút?” Xuân Đào cảm thấy hơi uất ức.

Hoa Ngọc Nhi chỉ cười: “Người như vậy thì cần gì chứ? Hơn nữa đây là lần đầu tiên chúng ta đi tới nơi này về sau có lẽ còn phải đến đây thường xuyên nên không thể quá rêu rao được, khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn.”

“Cô chủ nói đúng lắm.” Xuân Đào gật gật đầu.

“Chị Xuân Đào, cô chủ của chúng ta là người như thế nào chị còn không biết sao, xưa nay đều không thích chém chém giết giết, người như vậy cũng không phải cùng đẳng cấp với chúng ta chị cứ coi như rác rưởi là được.” Ngân Hạnh hiểu tính tình của Hoa Ngọc Nhi khá rõ.

Ba người bọn họ tiếp tục tản mạn đi dạo.

Một bên khác, Giang Hiểu đại diện cho nhà họ Giang tới trụ sở chính của Hoa thị.

Hoa Ngọc Hân chủ nhà họ Hoa là chị gái cả của Hoa Ngọc Nhi đồng thời cũng chính là chủ tịch trên danh nghĩa của Hoa thị nhiệt tình tiếp đãi Giang Hiểu.

Đồng thời rất thoải mái đem mảnh đất đã hứa hẹn với nhà họ Tạ kia cho nhà họ Giang.

Hoa Ngọc Hân là một người làm kinh doanh thông minh, sau khi ký kết rồi vẫn không quên lấy lòng: “Sau này đều là người một nhà cả mà, thật ra giá trị của mảnh đất này là vô giá và chúng tôi cũng không muốn bán đâu vì muốn để sau này em năm gả cho ai thì sẽ cho nó làm của hổi môn, nói cho cùng vẫn là cha mẹ tôi cảm thấy những năm này thua thiệt em năm quá nhiều nên muôn bù đắp cho em ấy, chúng tôi cũng không có yêu cầu gì đâu chỉ hi vọng sau này cậu có thể đối xử tốt với em gái của chúng tôi.”

Lời nói này vô cùng tốt đẹp.

Trong lòng Giang Hiểu biết rõ nhà họ Hoa hào phóng như vậy là bởi vì mảnh đất này trước đó nhà họ Tạ đã đàm phán xong với bọn họ rồi.

Nhà họ Tạ viện trợ bọn họ về tài chính thì bọn họ sẽ giao đất ra.

Nhưng giao dịch trần trụi như vậy nói ra ngoài cũng không dễ nghe cho nên nhất định phải dùng liên hôn để che giấu tai mắt người khác.

Nhà họ Tạ nói là sính lễ còn nhà họ Hoa nói đây là của hồi môn.

Rốt cuộc cũng là để giữ mặt mũi, thật ra những năm này Hoa Ngọc Nhi có địa vị gì ở nhà họ Hoa, ở trong lòng cha mẹ có bao nhiêu phân lượng Giang Hiểu đều biết rấ rõ ràng.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật còn mặt mũi thì vẫn phải giữ.

Giang Hiểu cầm hợp đồng chuyển nhượng đất đai đứng dậy: “Chị cả yên tâm, em hiểu rồi.”

“Vậy cậu Giang chúng ta hợp tác vui vẻ... Không đúng, không thể gọi là cậu Giang được mà phải gọi là Tổng giám đốc Giang.” Hoa Ngọc Hân cười.

Giang Hiểu cười không nói...

“Đúng rồi, cuối tuần là tiệc mừng thọ của mẹ tôi, cậu và em năm sẽ trở về tham dự chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play