Cả buổi trưa Hàn Dật chỉ toàn thở hắt ra không ngớt, tối hôm qua cậu đột nhiên nổi hứng chơi game cả đêm, đến trời sáng mới ngủ nên dĩ nhiên bây giờ buồn ngủ đến mức không nghe lọt tai được thứ gì, chiều lại không có tiết nên cậu về nhà ngủ say sưa. Ngày mai là sinh nhật Hàn Dật, là nhân vật chính của party tối mai, cậu nhất định phải trau dồi đủ nghị lực để về Hàn gia.

Đang ngủ say thì không lâu sau bị tiếng chuông cửa đánh thức, tuy giờ khắc này cơn bực tức vì bị đánh thức của Hàn Dật rất mãnh liệt nhưng cậu vẫn đi mở cửa, người đứng ngoài đó làm cậu hết sức bất ngờ, không ngờ lại là Thẩm Minh Vũ.

Hàn Dật vội vàng cho y vào nhà rồi hỏi: “Đại ca Thẩm, sao anh đến đây?”

Thẩm Minh Vũ vỗ vỗ vai cậu cười nói: “Haha, sao, không chào đón đại ca Thẩm của em à? Thấy anh đáng để ngạc nhiên đến thế hả?”

“Sao vậy được, dĩ nhiên là chào đón rồi! Anh đến tìm anh trai em hả? Nhưng anh ấy không có nhà.” Hàn Dật cười hơi ngại ngùng đáp lại.

“Em đó! Đi học bao nhiêu năm bên ngoài rồi quên luôn đại ca Thẩm của mình, anh đến cứ phải là tìm anh trai em sao? Anh không thể tìm em hay gì?” Thẩm Minh Vũ thở dài nói, y nâng cái túi vẫn đang xách lên đưa cho cậu: “Anh đến tặng quà sinh nhật cho em!”

“Cảm ơn… cảm ơn đại ca Thẩm.” Hàn Dật đỏ mặt cảm ơn, trong lòng không khỏi xấu hổ, nhận quà xong vội xuống nhà bếp pha trà.

Hàn Dương lớn hơn cậu 7 tuổi còn Thẩm Minh Vũ chỉ cách cậu có 3 tuổi, còn từng cùng trường thì đáng lẽ quan hệ của hai người bọn cậu phải thân hơn, song từ nhỏ Thẩm Minh Vũ đã cực kỳ chín chắn, bình thường hay chơi với Hàn Dương, hai năm qua cậu một mình đến thành phố F học, Thẩm Minh Vũ lại từ bỏ học nghiệp tự gây dựng công ty, đến giờ công ty ngày càng vận hành suôn sẻ, bây giờ so sánh với Thẩm Minh Vũ thì cậu càng có vẻ ngây thơ, dần dà cậu quy Thẩm Minh Vũ và Hàn Dương thành một tầng lớp, thấy Thẩm Minh Vũ thì vô thức nghĩ đến Hàn Dương.

Thẩm Minh Vũ nhìn bóng lưng Hàn Dật bận rộn ở nhà bếp, y bỗng hơi xúc động nói: “Chỉ chớp mắt mà em đã 21 tuổi rồi, khi anh tốt nghiệp cấp ba em còn chưa nhổ giò, mới 2 năm mà cao vậy à.”

“Vâng, hai năm qua bỗng cao vọt lên vậy đó.” Hàn Dật bước ra nhà bếp, đặt trà đã pha lên bàn, “À mà hôm trước em gặp lại một bạn học cấp ba, hình như cậu ấy từng chơi bóng trong đội của trường với anh.”

Hàn Dật chỉ thuận miệng nói mà lại tạo nên hứng thú với Thẩm Minh Vũ, y có vẻ vui vẻ hỏi: “Ồ? Tên gì?”

“Tên Lý Nghiêm Lương, hình như là bạn cùng lớp với em, chỉ là em không ấn tượng mấy với cậu ấy, hiện tại cũng học trường ở thành phố F, nhưng hôm đó cậu ấy đi gấp nên bọn em chỉ trao đổi số điện thoại, không nói gì nhiều.” Nhớ lại chuyện hôm đó, ham muốn tìm tòi tra cứu vốn đã bị Hàn Dật dằn xuống đáy lòng lại lần nữa dấy lên, cậu cảm giác có thể Thẩm Minh Vũ sẽ biết gì đó, “Đại ca Thẩm, anh nhớ cậu ấy không?” Cuối cùng cậu vẫn không dằn lòng được hỏi thành lời.

Thẩm Minh Vũ nghe xong dường như nghĩ đến gì đó, y nhếch môi cười nói không rõ nghĩa: “Ừ, dĩ nhiên là nhớ, cậu ấy là bạn tốt của em, sao em lại không nhớ? Nói em tính hay quên, đúng là em quên luôn thật!” Xem ra y đến đúng lúc rồi, Hàn Dương ơi là Hàn Dương, dù cậu có tính toán nhiều hơn chăng nữa, lời nói dối có hoàn hảo đến đâu thì cuối cùng sự thật vẫn sẽ nổi lên mặt nước thôi, dẫu hôm nay không phải cậu ta thì ngày mai cũng sẽ là người khác, y rất mong đợi bộ dạng của Hàn Dật khi nhìn thấy quà của y, ông trời đối xử lạnh lùng bạc bẽo với y như thế thì việc gì y phải đi lo lắng cho người khác.

Hàn Dật im lặng, cậu không biết nên nói gì. Quả nhiên Lý Nghiêm Lương là người y quen, nhưng cậu lại chẳng nhớ rõ, tại sao lại thế? Rốt cuộc sau lưng có ẩn tình thế nào?

Thẩm Minh Vũ tao nhã nâng chén trà lên hớp một ngụm, cho Hàn Dật đủ thời gian suy nghĩ mới lên tiếng: “Party sinh nhật ngày mai của em anh không thể đến dự, vì thế đành phải tặng quà trước cho em, mau mở ra xem có thích hay không đi.”

Hàn Dật nghe vậy mới hoàn hồn, cậu cười lúng túng với Thẩm Minh Vũ, lấy chiếc hộp được gói tinh tế từ trong túi mở ra, bên trong có một chiếc hộp gỗ tinh xảo, cậu mơ hồ thấy khá quen mắt, mở hộp, vật bên trong được bọc trong vải lụa đỏ, ngay lập tức cậu nhớ ra chiếc hộp này giống y đúc đến ngỡ ngàng với chiếc hộp kỳ lạ cậu nhìn thấy trong khi dọn dẹp đồ đạc lúc mới chuyển đến đây.

Hàn Dật còn chưa gỡ vải lụa đỏ ra mà đã ngạc nhiên làm Thẩm Minh Vũ đoán chắc hẳn cậu đã tìm ra và xem qua chiếc hộp gỗ kia, y không khỏi càng cười tươi hơn.

Cậu gỡ tấm lụa ra, quả đúng là lọ thủy tinh giống hệt với chai lúc trước nhìn thấy, đồ vật ngâm trong chất lỏng màu xanh nhạt cũng không khác gì. Hàn Dật hoài nghi hỏi: “Đại ca Thẩm, đây là sao?”

Thẩm Minh Vũ vẫn cười thần bí: “Haha, đây chính là bùa hộ mệnh của em.”

“Bùa hộ mệnh? Là sao?” Hàn Dật mịt mờ truy hỏi.

“Anh đoán chắc hẳn em đã nhìn thấy cái khác rồi đúng không?” Thẩm Minh Vũ đứng dậy bước đến cửa sổ quay lưng lại với cậu, nụ cười bắt đầu méo mó.

Hàn Dật gật đầu, “Vâng, đúng là đã gặp thứ tương tự, trong này rốt cuộc là cái gì?”

“Đó là bùa hộ mệnh của một người khác, còn cái này mới là của em, em phải cố mà giữ gìn đấy, bên trong là gì thì…” Nói xong Thẩm Minh Vũ lại khôi phục nụ cười tao nhã như bình thường, y xoay người tiếp lời: “Anh nghĩ tất cả đáp án đều nằm trong cái hộp kia.”

Lời của Thẩm Minh Vũ vang vọng thật lâu trong tâm Hàn Dật, tất thảy những chuyện mà cậu dốc sức quên lãng trước đây đều xuất hiện mồn một, trong đầu không ngừng cố gắng tìm kiếm đáp án. Thẩm Minh Vũ đi về như thế nào Hàn Dật hoàn toàn không nhớ, đợi khi cậu hoàn hồn thì nhận ra mình đã ngồi như vậy suốt cả buổi chiều.

Hàn Dật nằm trên giường, ôm cuốn sổ mới lục từ gầm giường, vẫn còn do dự có nên mở hay không, cậu biết manh mối năm ở ngay trong này. Cậu vuốt mật mã khóa trên sổ, không khỏi nghĩ dù hiện tại mình muốn đọc thì cũng không biết mật mã là gì… Bất chợt trong đầu cậu thoáng qua 4 chữ số, chính là ngày sinh nhật của cậu, tay bất giác cử động.

Một tiếng “cạch” lanh lảnh vang lên, quả nhiên khóa mở ra.

Xem ra hết thảy những thứ này đều là ý trời, nghĩ vậy Hàn Dật không do dự mà mở sổ ra.

Điều đầu tiên đập vào mắt đó là trang bìa trong viết một câu “Dùng đây làm kỷ niệm, tôi và người tôi yêu cùng nhau chào đời, vĩnh viễn không rời.” Ký tên là Hàn Ngạo, mà thời gian là 9 năm trước.

Hàn Dật dừng trước câu đó rất lâu rồi mới lật sang trang khác, trang đầu tiên dán một tấm hình, hai đứa trẻ trong hình nằm mặt đối mặt, mở to hai đôi mắt tròn xoe nhìn đối phương, mặt mũi hai bé giống nhau, nhưng một bé rõ ràng trông nhỏ người hơn bé còn lại, dưới tấm hình viết:

Tròn một tháng sau sinh, tấm hình đầu tiên của chúng tôi.

Xin lỗi, vì anh cố chấp nên làm cho lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là tận một tháng sau sinh, bây giờ cơ thể em đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, không cần ở lại bệnh viện nữa, có thể theo anh về nhà rồi.

Kế tiếp là từng tấm hình và ghi chú giống như vậy, tất cả đều ghi lại những tấm hình của hai đứa trẻ ở những thời điểm khác nhau, bao gồm lần đầu tiên chúng đi dạo, lần đầu tiên nói chuyện, lần đầu tiên hôn hôn, lần đầu tiên tắm cho nhau…

Hết 09

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play