“Ký ức của cậu trải dài giống như thước phim điện ảnh, trong đó có một đoạn rất đặc biệt, là đoạn cậu đau lòng nhất, nó liên quan đến một người tên là Hàn Ngạo, cậu ta đã từng là anh trai cậu, nhưng cậu phải quên nó đi, quên hết những ký ức không đẹp liên quan đến người anh ấy đi… Quên đi… Quên đi thôi… Trước giờ cậu chỉ có một người anh trai tên là Hàn Dương, người anh ấy rất tốt với cậu, cậu có cha, có mẹ, bọn họ đều đối xử tốt và sống bên cạnh cậu…”

Hàn Ngạo lạnh lẽo nhìn bác sĩ thôi miên Hàn Dật, dù những lời nói đó rất chói tai nhưng thực chất hắn lại thấy nhẹ nhõm, hắn thật sự không thể thờ ơ lãnh đạm nhìn Hàn Dật tổn thương bản thân. Tuy mỗi lần Hàn Dật tự hại đều bị hắn ngăn cản giải trừ, nhưng những vết thương lòng không thành đó dường như luôn hằn lên trái tim em ấy.

Nhớ lại Hàn Dật từng thức giấc giữa đêm từ giấc mộng, ôm hắn khóc hỏi, “Daniel, nếu em chết rồi, không còn được thấy anh nữa thì biết làm sao bây giờ?” Khi đó hắn trả lời không nghĩ ngợi, “Chúng ta là một, em chết rồi anh sẽ không sống một mình, tương tự, anh chết rồi cũng sẽ dẫn em đi cùng.” Nhưng sau khi sự tình xảy ra thật thì hắn mới phát hiện mình sai rồi.

Bé cưng mà hắn yêu chiều từ nhỏ, sao hắn có thể cam tâm để em ấy chịu một chút thiệt thòi ấm ức, đau khổ nào? Thế mà cũng chính là hắn mang đến tổn thương cho người hắn thương nhất. Mỗi lần nghĩ đến việc này hắn lại hận bản thân không đủ mạnh, không có năng lực bảo vệ tốt cho mình và người thương. Song song với nỗi oán trách bản thân, Hàn Ngạo ngạc nhiên khi nhận thấy mình thật sự dồi dào sức mạnh, đến khi hiểu ra sự bí ẩn bên trong thì hắn bắt đầu tập luyện và thử nghiệm không ngừng, chỉ mong được ở bên người thương lâu hơn một chút, lâu hơn chút nữa.

Kết quả của thôi miên xuất hiện, quả thật Hàn Dật hoàn toàn không nhớ từng có một người như hắn tồn tại, bác sĩ thực hiện cho Hàn Dật sự ám thị chiều sâu khó giải, nếu không phải tất cả người của Hàn gia đều ký giấy cam kết, cộng với tình trạng bệnh nhân thật sự nghiêm trọng thì ông ấy cũng không dám làm ra biện pháp thôi miên đã vượt khỏi ranh giới của pháp luật và đạo đức. Có điều mệnh lệnh thôi miên của bác sĩ không phải vạn năng, ký ức hư cấu cũng có trăm ngàn kẽ hở, tác dụng phụ cũng bắt đầu xuất hiện ngay từ phút đầu.

Tất cả mọi người đều quên đi một điều rằng tình cảm Hàn Dật dành cho hắn không phải chỉ là tình cảm anh em, thuật thôi miên đã di dời ký ức cũng như tình yêu của Hàn Dật dành cho hắn sang trên người Hàn Dương. Song đến khi Hàn Dương nhận ra điều ấy thì tâm đã đắm chìm, bấy giờ đã muộn màng, chỉ biết chôn sâu chân tướng dưới đáy lòng, an phận làm một kẻ thế thân cho hắn, thay thế hắn chăm sóc cho Hàn Dật.

Cứ thế từng ngày trôi qua, Hàn Ngạo lặng lẽ đi theo bên cạnh Hàn Dật, nhìn hai người họ dọn ra ngoài chung sống, hành động cũng ngày càng thân mật, thậm chí câu nói độc quyền dành cho hắn “Bị động tác mặc quần áo của anh mê hoặc!” cũng đưa cho tên kia, Hàn Ngạo hận không thể chém Hàn Dương thành ngàn mảnh mới có thể tháo dỡ được lòng đố kỵ. Nhưng có giận dữ hơn chăng nữa thì hắn cũng không thể diệt trừ Hàn Dương giống như giết Lâm Giai Kỳ, dù gì Hàn Dật vẫn còn cần anh ta… Mà hắn, người chết nghĩa là chết rồi, hắn đã định trước là người thất bại. Điều duy nhất có thể làm Hàn Ngạo thấy thoải mái đôi chút đó là Hàn Dương không hề vui sướng, có thể khiến Hàn Dương phải khựng người khi nghe thấy câu trên chứng tỏ anh ta nhớ chủ sở hữu ban đầu của câu đấy là ai.

Khi Hàn Dật dần dần phát hiện sự tồn tại của hắn, quả thật hắn phấn khích không chịu nổi, mà cũng lo lắng đau lòng không chịu nổi, vì mặc dù hiện tại hắn có một tí sức mạnh, có thể giúp đỡ Hàn Dật khi em ấy gặp nguy nhưng không thể để Hàn Dật tiếp xúc quá nhiều với sức mạnh của hắn, càng không thể chăm sóc em ấy như một người sống, một khi tiếp xúc với âm khí quá nhiều thì rất có thể sẽ khiến em ấy bị bệnh nặng thậm chí là tử vong. Vì thế hắn cố hết sức không hiện thân hiện sức mạnh bản thân bên cạnh Hàn Dật, dù Lâm Giai Kỳ bám dai như đỉa khiêu khích hết lần này đến lần khác, hắn cũng không sử dụng sức mạnh ở bên cạnh Hàn Dật, cho đến khi ả ta mạo phạm điểm mấu chốt của hắn…

Nếu không phải ả thấp hèn đó mưu toan làm tổn thương Hàn Dật thì hắn sẽ không hiện thân, càng sẽ không lo lắng Hàn Dật sẽ khiếp đảm khi nhìn thấy gương mặt bị biến dạng hoàn toàn của hắn nên buộc phải sử dụng thân pháp cố định thân thể làm tổn hại sức khỏe của em ấy, hại em ấy mắc bệnh lâu như thế. May là lần đó không uổng phí khí lực, nuốt chửng quỷ hồn của Lâm Giai Kỳ còn mang đến một tin vui bất ngờ cho hắn.

Lúc đó hắn vẫn chưa phát hiện, đến tận ngày về nhà cùng Hàn Dật, thấy Hàn Dật nghịch ngợm giẫm mặt tuyết ở vườn hoa thì nhớ lại thời thơ ấu, hắn bất giác ấu trĩ cùng với em ấy. Ngay cả hắn cũng không ngờ vì nuốt linh hồn mà được tăng cường sức mạnh, còn vô tình lưu lại dấu chân nông trên mặt tuyết, điều này làm hắn nhìn thấy hy vọng có thể có được Hàn Dật lần nữa. Hắn sung sướng khôn nguôi, đối lập với sự sung sướng của hắn, phản ứng của Hàn Dật lại làm tâm hắn chùng xuống.

Đứng bên trái Hàn Dật, chắn bụi bặm lẫn nguy hiểm cho em ấy trên đường đi vẫn luôn là thói quen của Hàn Ngạo hắn, cũng nhờ thói quen ấy mà Hàn Dật tìm ra hắn, phát hiện hắn, nhưng lại chẳng vui nổi, vì Hàn Dật sợ hắn đến thế.

Phản ứng sau đó của Hàn Dật đúng như dự đoán, tuy sợ hãi lo lắng nhưng không chịu nói cho người khác biết. Từ nhỏ Hàn Dật đã vậy, sẽ không dễ dàng tiết lộ lời trong thâm tâm với người khác, sợ tạo thành phiền phức cho người ta, chỉ có hắn mới biết trong lòng em ấy đang nghĩ gì. Có thể nói Hàn Dật như vậy là do một tay hắn dạy dỗ thành, cố tình để em ấy dựa dẫm vào hắn, cố tình để em ấy tách biệt với thế giới bên ngoài, cố tình để em ấy không có hắn thì không sống nổi… Nhưng mà những tiền đề này đều trở thành “áo cưới” tặng cho kẻ khác khi hắn chết đi. Dẫu sau khi chỉnh sửa ký ức, Hàn Dật không có hắn đã thay đổi rất nhiều, bề ngoài trông như rất độc lập nhưng thực chất bên trong vẫn là Hàn Dật cần người dựa dẫm trong mọi thời khắc.

Không phải lần đầu tiên hắn thấy Hàn Dật và Hàn Dương thân mật nhưng vẫn suýt nữa phát hỏa. Trước kia hắn còn có thể nén lửa giận xuống, nhưng ở hiện tại có thêm một tia hy vọng, hắn chỉ cảm thấy luồng sức mạnh mới trong linh thể là một cuộc bạo loạn vượt ngoài tầm kiểm soát, đến khi lấy lại tinh thần thì mặt cửa kính đã vỡ nát. Cũng trong ngày hôm ấy hắn rốt cuộc quyết định phải chiếm được sức mạnh lớn hơn nữa, cho đến khi nào có thể làm hắn lại trở về bên cạnh Hàn Dật mới thôi.

Tình cảm của Hàn Dật ngày một hướng về Hàn Dương, oán khí của hắn cũng ngày một mạnh, sau khi nuốt chửng hồn phách của thím Lưu thì sức mạnh càng được tăng lên lớn hơn, một số thời khắc thậm chí còn bị đống oán khí đó cướp đoạt tâm trí. Đáng tiếc tình huống không cho phép hắn nghĩ nhiều, Hàn Dật nổi trận lôi đình với hắn vì cái chết của thím Lưu, dáng vẻ em ấy hận nghiến răng nghiến lợi làm hắn thấy rất đáng yêu, đúng là hắn yêu em ấy đến tột cùng rồi, thậm chí chẳng quan tâm nếu em ấy muốn mạng sống của hắn. Khi đọ sức với lão già thần côn kia thì điều hắn lo lắng nhất vẫn là nếu Hàn Dật sẽ biết làm sao nếu không có ai chăm sóc.

Hắn biết rõ hiện tại Hàn Dật không còn là Yanni chỉ có hắn, biết rõ Hàn Dật sẽ không nhớ ra mình, biết rõ trong lòng em ấy không muốn tiếp nhận mình… Rõ ràng hắn biết hết, chẳng qua là chấp niệm trong hắn quá sâu, không thể chịu đựng nỗi đau trơ mắt nhìn người thương xa cách mình, nếu hắn có thân xác… À nhỉ, nếu hắn có thân xác!

Trước đó hắn từng chú ý đến ứng cử viên thích hợp để bám thân, chính là Hàn Dương có huyết thống tương tự, bất kể thân thể hay linh hồn đều là lựa chọn tốt nhất. Song vì hắn vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh hồn phách mới nuốt nên chưa thể thực hiện, khi bị lão già thần côn đánh trọng thương lại ngoài ý muốn khiến nguồn sức mạnh trong hắn hòa hợp với nhau. Chỉ có thể nói tất cả những việc này đều là ý trời! Trời giúp hắn sống chết cũng phải quấn riết lấy Yanni của hắn!

Hắn kéo Tifa đang gào khóc tựa vào vai mình, thấp giọng an ủi: “Mẹ, đừng đau lòng quá, có lẽ là trời cao đã an bài cho tiểu Dật như thế này, nói không chừng em ấy sẽ càng hạnh phúc thì sao?” (Truyện do kuroneko3026 edit) 

“Rance, con nói xem vì sao bỗng dưng em nó lại nhớ ra Daniel… Sao thôi miên lại biến Yanni… thành bộ dạng này? Mẹ thật sự… thật sự…” Nhớ lại dáng vẻ của Hàn Dật, Tifa không cầm được rơi nước mắt.

Hắn an ủi vỗ lưng bà, “Mẹ, mẹ đừng khóc, nếu tiểu Dật biết sẽ rất khó chịu.”

“Phải, phải!” Tifa sực tỉnh ngộ lau nước mắt, bà điều chỉnh lại tâm trạng mới nói: “Được rồi, mẹ không sao, con nhanh vào thư phòng đi, mẹ đến ngồi với Yanni một lát.”

“Vâng, thế con vào thư phòng tâm sự với cha đây.” Hắn nắm siết hai vai của mẹ rồi xoay người rời đi.

Tifa đẩy cửa phòng Hàn Dật ra, bảo người hầu lui đi xong chậm rãi bước đến cạnh Hàn Dật, kéo tay cậu ngồi xổm xuống nhưng cái người bị kéo tay lại không có phản ứng, ngồi bất động trên sofa giống như búp bê, đôi mắt đen huyền vì vô hồn nên lộ ra ánh sáng không có sự sống tựa vật chết làm từ pha lê.

Bà gắng gượng mỉm cười dịu dàng dỗ dành: “Yanni bé cưng, nhìn mẹ được không? Mau nhìn mẹ đi, mẹ ở đây này.” Hàn Dật nghe mà vẫn giữ bộ dạng đó, mặc dù Tifa đã chuẩn bị tâm lý nhưng thấy cậu như vậy thì vẫn không khỏi kích động, hai tay giữ mặt cậu khẩn cầu: “Bé cưng, xin con liếc mẹ một cái thôi cũng được! Xin con…” Tifa không ngừng lặp lại câu tương tự, sức lực lay người Hàn Dật cũng mạnh hơn.

Không biết dùng dằng bao lâu, đến khi Tifa cảm giác mình sắp kiệt sức thì ánh mắt của Hàn Dật rốt cuộc có chút biến hóa, cậu bỗng nói: “Anh lớn bị Daniel giết rồi…”

Tifa nghe xong, bà không dằn lòng được nữa ứa nước mắt, buông Hàn Dật ra hai tay che mặt chạy ra ngoài. Bà không thể chịu nổi, bà không thể chấp nhận nổi, con yêu của bà một đứa chết thảm, một đứa lại trở thành bộ dạng thẫn thờ điên dại như bây giờ, đến cùng bà đã gây ra tội nghiệt gì mà thượng đế lại muốn trừng phạt bà thế này…

Tifa rời đi căn phòng cũng yên tĩnh trở lại, Hàn Dật tiếp tục tựa vào sofa như con búp bê.

Một hồi sau, cửa phòng lại bị mở ra, lần này người đi vào là Hàn Dương, không, là Hàn Ngạo mới đúng. Hắn bước ra phía sau Hàn Dật với nụ cười kỳ quái, vươn tay phất qua mắt Hàn Dật, Hàn Dật tức thời nhắm mắt lại, cả người mềm nhũn ngã xuống như nằm ngủ.

Hàn Ngạo ngồi xuống sofa rồi ôm Hàn Dật vào lòng, cảm nhận xúc cảm má chạm má ve vuốt lẫn nhau. Hắn nở nụ cười thỏa mãn từ tận đáy lòng, cảm giác được Yanni hoàn toàn dựa dẫm thật sự là quá tuyệt, hắn sẽ không phạm sai lầm tương tự lần nữa, bọn hắn sẽ luôn sống thật hạnh phúc…

– Hết –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play