Hàn Dật đứng ở cửa một nhà hàng gần nhà, vẻ mặt nhịn cười đợi Hàn Dương lái xe đến đón mình. Nếu hiện tại bạn hỏi Hàn Dật đang cười cái gì thì nhất định cậu sẽ trả lời: “Hàn Dương ăn quả đắng!” Nhớ lại chuyện vừa rồi, cậu không nhịn được phì cười thành tiếng.
Lúc cả hai ăn cơm, Hàn Dương hỏi muốn đi đâu chơi, Hàn Dật bất ngờ nảy ra suy nghĩ nói muốn đến công viên trò chơi. Anh ngạc nhiên xong nhận ra cậu hoàn toàn nói thật nên chỉ đành cười khổ nhận mệnh, xuống gara lấy xe. Thử nghĩ hai người đàn ông mà tay trong tay đi dạo công viên trò chơi sẽ là chuyện kỳ quặc cỡ nào chứ, sợ rằng cũng chỉ như thế mới có thể khiến người anh trai thường ngày luôn mang dáng vẻ ung dung lộ ra vẻ mặt đó, đúng là làm cậu nhịn cười muốn nội thương.
“Cho hỏi bạn là Hàn Dật phải không?!” Ngay lúc vẫn chìm đắm trong sự hưng phấn vì chỉnh được Hàn Dương thì một giọng nói trong trẻo vang lên cắt ngang cậu.
Hàn Dật quay đầu nhìn người đó, là một chàng trai xấp xỉ tuổi cậu đang cười tươi nhìn cậu. Hàn Dật nhanh chóng lục tìm trong ký ức mà vẫn không có ấn tượng gì về người này, cậu nghi hoặc hỏi: “Ừ phải, bạn là…?”
Chàng trai nghe thì nụ cười càng sâu hơn, “Tao là bạn cùng lớp cấp ba này!” Nói xong cậu ta chỉ ngón tay vào mình: “Tao là Lý Nghiêm Lương, ba năm không gặp nên quên rồi hả?”
Thật sự Hàn Dật không có ấn tượng gì với người tên là Lý Nghiêm Lương, cậu quan sát thật kỹ thì thấy người này cũng khá quen mắt nên đáp lời: “Sao vậy được! Chỉ là mày thay đổi khá nhiều nên tao không nhận ra.”
“Ừ đấy, mày cũng thay đổi nhiều mà, năm ấy mày mê hoặc hoa khôi Giang Linh của trường say đắm mà, hiện tại còn đẹp trai hơn nữa! Phải rồi, anh trai mày sao rồi? Sau khi cả hai chuyển trường tao không còn gặp lại cậu ta, nhớ cậu ta với Thẩm Minh Vũ, nhớ quãng thời gian cùng chơi bóng trong đội của trường ghê!”
Hàn Dật nghe Lý Nghiêm Lương “nã pháo liên thanh” thì thắc mắc không ngớt, Giang Linh từng theo đuổi cậu hồi cấp ba, còn Thẩm Minh Vũ vì xuất ngoại hơn một năm nên sau khi về phải học lại một năm, từng học cùng trường cấp ba với cậu. Lý Nghiêm Lương có thể nói ra những câu đó chứng tỏ cậu ta thật sự là bạn học của bọn cậu, nhưng năm cấp ba Hàn Dật chưa từng chuyển trường, hơn nữa anh hai Hàn Dương lớn hơn cậu 7 tuổi, cả hai không thể học cấp ba cùng nhau, xưa nay chưa từng chung trường, cũng chưa từng nghe nói Hàn Dương chơi bóng trong đội trường… Có khi nào Lý Nghiêm Lương nhớ nhầm chuyện này không?
“Anh… Anh ấy vẫn rất tốt, còn mày sao lại ở thành phố F?” Tuy Hàn Dật rất ngờ vực nhưng cũng chỉ biết thời biết thế tiếp tục trò chuyện với cậu ta.
“Còn chẳng phải để chơi bóng sao, đến Học viện Thể dục F đó… Úi! Nguy rồi! Tao còn một trận đấu sắp bắt đầu, chúng ta trao đổi số điện thoại đi, có thời gian thì gặp lại!” Vì Lý Nghiêm Lương sực nhớ ra còn có việc gấp nên đành vội vã lưu số của nhau xong lật đật bỏ đi.
Hàn Dương lái xe quay lại thấy Hàn Dật đứng ở lề đường loay hoay số điện thoại mới lưu, anh nghĩ cậu đang gửi tin nhắn nên không hỏi. Nhưng sau khi lên xe cậu vẫn đờ đẫn nhìn điện thoại không biết đang nghĩ gì, anh mới lạ lùng: “Vừa nãy có chuyện gì? Sao cứ thẫn thờ nhìn điện thoại vậy?”
“À không có gì, nãy em gặp một người bạn cấp ba, hàn huyên một lúc với cậu ta ấy mà.” Từ sau khi Hàn Dật gặp Lý Nghiêm Lương thì luôn cảm thấy khác thường, sự miêu tả của cả hai về quá khứ rõ ràng rất khác nhau, cậu ráng nhớ lại sự tình ở cấp ba thì luôn thấy có nhiều chỗ khó chịu.
Hàn Dương tựa như lơ đãng liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Hàn Dật đang nhìn ra ngoài cửa xe, anh hỏi: “Vậy à, tên gì?”
Hàn Dật xòe tay nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ, “Là người tên Lý Nghiêm Lương, nhưng mà em không ấn tượng lắm… Chỉ đành nói bậy bạ vài câu, cũng may cậu ấy có việc nên vội đi chứ không thì xấu hổ rồi!”
“Haha, nếu phát hiện em không nhớ rõ cậu ta thì chắc hẳn cậu ta sẽ buồn lắm nhỉ, còn em thì sẽ lúng túng!”
“Đúng rồi, vẫn là không nên gặp lại thì tốt hơn…” Cậu nói đùa, còn lắc đầu với anh, trưng ra vẻ mặt lấy làm tiếc.
(kuroneko3026)
Đến công viên trò chơi, vốn dĩ Hàn Dật muốn tiếp tục nhìn thấy vẻ mặt ngượng nghịu bối rối của Hàn Dương nhưng cuối cùng người bối rối lại là cậu, vì bắt đầu từ khi vào công viên, không đợi cậu yêu cầu Hàn Dương đã tự nhiên kéo tay cậu như đang đối xử với một tình nhân chưa trưởng thành, nhận hết các vấn đề khó dễ bản thân nhưng không có lấy một câu kháng nghị.
“Anh ~ em muốn ăn kẹo đường kia kìa!” Hàn Dật chỉ vào một dãy quầy bán thật dài rồi làm nũng với Hàn Dương, mà không ngờ kẹo đường ngọt đến mức có thể ngấy chết người.
“Anh ~ tay em lạnh quá…” Cậu đút bàn tay bị lạnh cóng vào trong áo Hàn Dương, tưởng như vậy có thể trêu anh hai mà không ngờ Hàn Dương ôm trọn cả người cậu vào trong ngực mình, xong dùng áo khoác trùm lại, làm không ít nam nữ trẻ tuổi chú ý.
“Anh ~ em muốn ngồi tàu lượn lơ lửng, anh ngồi với em nha!” Xong cười xấu xa kéo Hàn Dương đến đấy, nhưng cuối cùng chỉ có mình cậu là đầu váng chân run ngã vào trong lòng anh, anh vẫn bình thản như thường, còn chọc cho các cô gái xung quanh phát ra tiếng gào không hiểu có ý gì.
“Anh ~ em muốn…” Khi cậu lại nghĩ ra chủ ý mới thì điện thoại sát phong cảnh vang lên, cậu không thể làm gì ngoài tức tối bắt máy, “Alo? Ai đó?!”
“Chào cậu, cậu là Hàn Dật sao?”
“Phải.”
“Tôi là cảnh sát hình sự phân cục XX thành phố F, mời cậu đến cục một chuyến phối hợp với chúng tôi điều tra bạn của cậu…” Cậu ngạc nhiên treo máy, không dám tin vào tin tức mình nghe được.
Bộ dạng cậu sững sờ thẫn thờ làm Hàn Dương bị dọa tái mặt, hai bàn tay của anh nắm lấy cánh tay cậu ra sức lay gọi: “Tiểu Dật em sao thế! Đừng dọa anh, trả lời ngay!”
Hàn Dật hoàn hồn, bị biểu tình và động tác của anh dọa sợ, vội đáp: “Em không sao, chỉ là có chút bất ngờ… Một người bạn học chết, cảnh sát bảo em đển cục cảnh sát để ghi chép thôi.”
“À… Là vậy à.” Hàn Dương dường như thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt dịu đi nhưng lông mày nhíu chặt, lo lắng hỏi: “Nhưng vì sao lại tìm em?”
Ánh mắt của Hàn Dật hơi né tránh, nói với ngữ điệu mất tự nhiên: “Thì… Chắc vì trong trường bọn em khá thân nhau.” Thật ra người chết chính là Lâm Giai Kỳ đã nghỉ học, cậu không dám nói với Hàn Dương mình từng lén qua lại với một cô gái, tuy rằng tình yêu không theo luân thường là nỗi niềm khó tỏ nhưng không thể trở thành cái cớ để phản bội người mình yêu.
Cả hai vội vã kết thúc hành trình đi công viên chơi ngày hôm nay, Hàn Dương đưa cậu đến cục cảnh sát, lúc xuống xe cậu bảo anh về trước nhưng anh không yên lòng nói ngồi trên xe chờ cậu, cậu an ủi anh đừng lo sẽ không sao đâu xong phất tay nói đừng xuống đây.
Hàn Dương nhìn Hàn Dật đi vào cửa cục cảnh sát, anh cúi đầu thì thấy điện thoại Hàn Dật bỏ quên ở chỗ ngồi, cầm điện thoại của cậu lên, anh kiểm tra danh bạ, nhanh chóng tìm ra cái tên Lý Nghiêm Lương rồi chọn chỉnh sửa dãy số…
Biên bản ghi chép rất nhanh, cảnh sát chỉ hỏi một số câu theo thông lệ, Hàn Dật cũng kể qua quýt mối quan hệ của cậu và Lâm Giai Kỳ, còn nhớ lại hành động quái lạ của cô ấy trong lần cuối gặp mặt.
Nhân lúc cảnh sát ghi chép sắp xếp lại biên bản thì Hàn Dật hỏi một vị cảnh sát khác, “À anh cảnh sát, anh có thể nói em biết Lâm Giai Kỳ chết như thế nào không, rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì?” Cậu vẫn muốn biết rốt cuộc Lâm Giai Kỳ bị làm sao.
Cảnh sát ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nói em biết cũng không sao, đại khái một tháng trước cô bé tự sát trong căn nhà thuê, không rõ nguyên nhân.” Nói xong vị cảnh sát liền bỏ đi trước đề phòng bị hỏi thêm.
Trong ấn tượng thì trừ lần gặp mặt cuối cùng ra, Lâm Giai Kỳ vẫn luôn hoạt bát vui tươi vậy mà lại nghĩ quẩn tự sát, cậu không tài nào hiểu nổi chuyện này, đến cùng cô ấy đã gặp chuyện gì, lúc đó rõ ràng cậu cảm nhận được sự bất thường mà còn ích kỷ không lưu tâm, nếu cậu không bỏ mặc cô ấy rời đi thì có lẽ nào sẽ không xảy ra chuyện như này không…
“Đây là biên bản ghi chép của cậu, nếu không có vấn đề thì mời ký tên ở phía dưới.” Cảnh sát ghi chép sắp xếp biên bản xong thì đưa cho cậu.
Cậu lướt nhìn thoáng qua rồi ký tên, đang muốn trả lại thì tình cờ nhìn thấy một trang tài liệu danh tính của mình được đóng dấu, bên trên ngoài cha mẹ và anh hai ra còn phát hiện một cái tên xa lạ khác!
Họ tên: Hàn Ngạo (đã chết).
Giới tính: Nam
Quan hệ: Anh trai
Đột nhiên phát hiện tình huống này khiến Hàn Dật khiếp sợ, sao trước giờ cậu chẳng mảy may biết mình còn một người anh trai? Thông tin này sẽ không bị nhầm lẫn chứ? Hàn Dật chỉ vào nơi viết tên Hàn Ngạo nói với cảnh sát: “Tài liệu danh tính của em hình như bị sai rồi này?”
Vị cảnh sát nghe thế thì vội cầm lên xem thử, không lâu sau quay lại, “Tài liệu không sai, đúng là như thế. Em có thể về nhà, thời gian này tốt nhất không nên rời khỏi thành phố.”
Hàn Dật ngồi trên ghế hành lang ở cục cảnh sát, cậu nhắm mắt trong đầu hỗn loạn. Nếu Lý Nghiêm Lương và tài liệu đều không phải bị nhầm lẫn thì điều bày ra trước mắt cậu chính là sự thật, cậu thật sự còn một người anh trai! Là cái người thường xuất hiện trong giấc mộng của cậu ư? Trong đầu dần hình thành một suy đoán, cả hai từng cùng sinh sống, từng học chung cấp ba… Sau đó người ấy chết đi?! Song vì sao bản thân không hề có ấn tượng nào với người ấy? Vì cớ gì người nhà chưa từng nhắc đến chuyện này? Càng cố nhớ lại thì đầu cậu càng đau, đau như thể sắp nổ tung.
Có rất nhiều thứ trong trí nhớ của cậu ngày càng trở nên không khớp, cậu không biết nên làm thế nào, có muốn biết rõ tất cả những chuyện này không? Cậu cần đi hỏi ai đây…
Hết 07
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT