Bầu không khí trong phòng nhất thời lại vô cùng tĩnh mịch.
Thấy cô gái kia ngẩng mặt lên, Vũ Lâm Hanh kinh ngạc đến ngây người, sững sờ hồi lâu mới thốt ra hai chữ: "…Âm Ca?"
Lúc đầu cô vô cùng kinh ngạc, sau đó chuyển qua vô cùng vui sướиɠ, đã từng sống bên nhau một đoạn thời gian, tình cảm thân thiết, giờ đây xa cách lâu ngày gặp lại, Vũ Lâm Hanh mừng rỡ tiến về phía Âm Ca hai bước, đôi tay dang rộng muốn ôm lấy Âm Ca vào lòng.
Âm Ca lập tức lùi về sau hai bước.
Vũ Lâm Hanh: "…"
Trong lúc quá vui mừng, Vũ Lâm Hanh nhất thời quên rằng, Âm Ca giờ đây đã không còn là tiểu bảo bối thuần khiết đáng yêu ngày xưa, không thể nào thân thiết với em ấy như trước nữa.
Không biết tại sao, Âm Ca từ một cô bé ngây thơ hồn nhiên, trong thời gian ngắn như thoát thai hoán cốt trở thành một người lớn. Hiện tại em ấy thân cao chân dài, gương mặt lãnh đạm, cho dù đứng ở trước mặt em ấy cũng như xa cách tận chân trời.
Cùng với sự thay đổi về ngoại hình, tính cách của Âm Ca cũng biến hóa, trở nên hết sức lạnh nhạt. Khi đó Sư Thanh Y đã cảm thấy rằng, Âm Ca sau khi trưởng thành mới đúng là hình dáng vốn có của em ấy, cùng với tính cách lãnh đạm, chỉ là em ấy trở về như trước kia mà thôi. Từ lúc bắt đầu biến đổi, Âm Ca đã không còn gọi Sư Thanh Y là A tỷ, nhưng khi một nhà ở bên nhau, Âm Ca vẫn là đối với Sư Thanh Y có một chút ỷ lại.
Bây giờ Âm Ca lại gọi nàng một tiếng A tỷ, tuy ngữ khí đạm nhạt, nhưng hai tiếng "A tỷ" này trong nháy mắt đã đem những ký ức ngày xưa trở về.
Sư Thanh Y đại khái là nhớ đến đoạn thời gian vừa mang Âm Ca ở Quý Ngọ Thôn về, cùng Lạc Thần từng chút chiếu cố em ấy, yêu thương như người một nhà, gương mặt nàng thoáng hiện một tia vui vẻ, chỉ là tình huống lúc này của nàng đặc thù, cũng không thể biểu đạt, chỉ nhìn Âm Ca gật đầu một cái.
Âm Ca cùng Sư Thanh Y chào hỏi qua, lại nhìn về phía Lạc Thần: "Lạc tỷ tỷ."
Lạc Thần khóe môi có chút ý cười: "Ừ."
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy Âm Ca thế nhưng sẽ chào hỏi, đây là có tiến bộ, vội vàng chỉ vào chính mình, ánh mắt tha thiết nhìn Âm Ca: "Chị đâu, chị đâu?"
Âm Ca chỉ là nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh, bày ra bộ dáng như cách xa người ngàn dặm.
Vũ Lâm Hanh: "…"
Ngư Thiển đã từng gặp qua Âm Ca lúc ở Thần Chi Hải, cảm giác sâu sắc hổ thẹn nói: "Âm cô nương, tôi xin lỗi, tôi không biết là cô, khi nãy vô ý kéo nhầm khăn tắm của cô xuống, hy vọng cô đừng giận."
Âm Ca khẽ lắc đầu, bày tỏ không để ý, sau đó lại tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh.
Vũ Lâm Hanh bị Âm Ca nhìn đến rét run, nghĩ thầm Ngư Thiển kéo mất khăn tắm của em ấy, em ấy cũng không thèm để ý, vì cái gì lại như vậy nhìn chằm chằm mình.
Âm Ca nhìn Vũ Lâm Hanh một hồi lâu, chậm rãi nói: "Chị nói hôm nay nhất định phải giết chết em? Giết như thế nào?"
Vũ Lâm Hanh: "…"
Lúc này tóc Âm Ca vẫn ướt, phỏng chừng khi nãy đang tắm nửa chừng liền phải trốn đi, lại ở gầm giường cùng Vũ Lâm Hanh lăn lộn, cho nên em ấy liền đi trở lại phòng tắm, một lần nữa tắm gội. Mọi người yên lặng đứng ở phía chính điện đợi. Chờ Âm Ca tắm xong, em ấy đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, nên mang áo khoác gửi lại cho Sư Thanh Y.
Thời điểm Âm Ca tiến đến, Trường Sinh cũng lập tức chạy lại ôm lấy cánh tay Sư Thanh Y, còn dựa vào vô cùng thân thiết, môi mím chặt yên lặng quan sát Âm Ca.
Lạc Thần nói: "Vì sao em lại ở nơi này?"
Âm Ca đáp: "….Em không có nơi nào ở."
"Em có thể giống như chúng tôi, ở nhờ nhà người dân trong thôn."
"….Nhưng em không muốn ở cùng người lạ."
Lạc Thần cũng hiểu được tính cách của Âm Ca, nên không hỏi lại, mà là nói: "Chương Thai Liễu đâu?"
Thời điểm vừa thoát khỏi Thần Chi Hải, Âm ca rơi vào hôn mê nên bị Chương Thai Liễu mang đi, hiện tại Âm Ca cô độc một mình xuất hiện, thật là khiến người cảm thấy khó hiểu,
"…Anh ấy không ở đây, đã đi làm chuyện khác, nơi này chỉ có em."
"Em đến đây khi nào?"
"… Nửa tháng trước."
Lạc Thần cũng không muốn tạo áp lực cho Âm Ca, nên hỏi chuyện liền dừng ở đây.
Vũ Lâm Hanh lại vô cùng sốt ruột, cô liếc mắt nhìn cái từ đường quỷ khí dày đặc, liền thấy không thoải mái, phải hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đặc biệt là phải bắt cho được tên khốn nào đã ở đây giả thần giả quỹ. Âm Ca chỉ vừa đến vào nửa tháng trước, nhưng xem qua cách bày trí căn phòng, hẳn là phòng này đã tồn tại từ lâu, chuyện cấp thiết bây giờ là phải biết được tên khốn kia đang trốn nơi nào. Đều là tại hắn nên vừa rồi mới xảy ra chuyện hiểu lầm với Âm Ca. Càng nghĩ, Vũ Lâm Hanh càng muốn giết người.
Ánh mắt Vũ Lâm Hanh cưng chiều nhìn Âm Ca, giọng nói mang theo mười phần dỗ dành: "Âm Ca ngoan, em nói cho chị biết, căn phòng này trước đây là ai ở, em có biết hay không?"
Âm Ca gật gật đầu, đáp: "Em biết."
Vũ Lâm Hanh mừng rỡ: "Vậy tốt lắm, hắn là người nào?"
"Một nam nhân trẻ tuổi."
Vũ Lâm Hanh hấp tấp nói: "Em biết hắn hiện giờ đang trốn ở đâu sao?"
"Em biết."
Vũ Lâm Hanh hai mắt tỏa sáng: "Ngoan thật, em mau nói cho chị biết, tên khốn đó đâu?"
Âm Ca lãnh đạm nói: "Vừa bị em giết chết rồi."
Vũ Lâm Hanh: "…"
Âm Ca liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, đôi môi dường như khẽ cong: "Em chỉ là nói đùa, chị không cười sao?"
Vũ Lâm Hanh trong lòng lạnh run, cố gắng giật giật khóe môi: "….Haha, em thật biết đùa."
Hù chết cô. Tiểu bảo bối lại như vậy mang thù.
Tuy nói là vui đùa, nhưng Âm Ca nói kia làm một nam nhân trẻ tuổi, điều này hẳn là chính xác, em ấy đến thôn sớm hơn cả nhóm, trong thời gian đó đều ở tại thôn đường, em ấy khẳng định biết được nhiều điều. Tuy trước mắt còn một số vấn đề muốn hỏi rõ Âm Ca, nhưng nơi này tử khí âm trầm không thích hợp nói chuyện tiếp.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ánh mắt ngầm tỏ ý, đối Âm Ca nói: "Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta trở về nhà trọ rồi tính tiếp, được không?"
Âm Ca suy tư một hồi, nhìn các nàng, yên lặng gật đầu.
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi thôn từ, quay trở về nhà trọ. Lạc Thần dẫn Âm Ca đi tham quan một vòng, để em ấy quen thuộc hoàn cảnh, sau đó cho Âm Ca chọn một căn phòng còn trống, em ấy liền chọn một phòng ở lầu hai. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đem chăn mền sạch sẽ đến, thay Âm Ca dọn phòng thay ga trải giường.
Các nàng trước kia mang Âm Ca về tiểu khu sinh sống, vẫn thường xuyên chiếu cố, giúp Âm Ca giặt giũ thay chăn đệm, hiện tại làm điều này, vô cùng tự nhiên.
Lạc Thần đối Âm Ca nói: "Chúng tôi sẽ ở nơi này một đoạn thời gian, nếu em đồng ý, liền ở cùng chúng tôi, không cần câu nệ."
Âm Ca lại gật gật đầu.
Phòng của Trường Sinh nằm kế phòng Âm Ca, cô liền đứng lấp ló ở trước cửa, lộ ra một cái đầu, nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở kia bộn rộn thay ga giường.
Đâu đó xong rồi, hai nàng đi ra, Trường Sinh lập tức như cái đuôi nhỏ theo sát bên cạnh, cô dùng giọng điệu thương lượng, nói: "A Cẩn, A Lạc, ngày mai thời tiết rất tốt, tôi cũng muốn dọn phòng thay mới chăn nệm."
Sư Thanh Y: "…"
Lạc Thần liếc mắt liền hiểu suy nghĩ của Trường Sinh: "Được, ngày mai liền giúp Trường Sinh dọn phòng."
Sư Thanh Y dĩ nhiên cũng rõ ràng, cố nén cười nói: "Dọn xong rồi, đường tỷ muốn tự trải giường, hay là muốn chúng tôi giúp một tay?"
Ánh mắt đen láy xinh đẹp của Trường Sinh khẽ lay động: "Các em có rảnh không?
Lạc Thần nói: "Thời gian vẫn là dành một chút được."
Trường sinh vui vẻ lên: "Vậy các em giúp tôi thay ga giường nha?
Sư Thanh Y buồn cười nói "Tốt", duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Trường Sinh. Trường Sinh trong mắt đều là vui vẻ.
Bây giờ cũng là đêm xuống, một ngày mệt nhọc, những người khác đều đi rửa mặt chuẩn bị ngủ. Duy chỉ có Vũ Lâm Hanh dường như bị Âm Ca làm cho tổn thương không nhỏ, cô ngồi thẫn thờ trêи sô pha phòng khách suy nghĩ chuyện nhân sinh. Vừa nhìn đến Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, liền lôi kéo các nàng ngồi xuống.
Vũ Lâm Hanh buồn buồn nói: "Trước sau tôi vẫn thương yêu chiếu cố tiểu bảo bối, nhưng mà em ấy lớn lên liền như bát nước đổ ra ngoài. Tôi thật rất nhớ tiểu muội nho nhỏ mềm mại đáng yêu ngày nào, nhớ những lúc cùng em ấy uống rượu vang đỏ, cùng ôm nhau ngủ, vui vẻ biết bao. Giờ đây em ấy trưởng thành, một bộ dáng lãnh đạm vô tình, em ấy đối tôi cách xa vạn dặm, tôi thật rất thương tâm."
Vũ Lâm Hanh tựa như cô gái bị người yêu phụ tình, đều đều tuôn ra một tràng không có điểm dừng.
Vũ Lâm Hanh còn thiếu ôm mặt rơi lệ, cô nói nói một hồi lại đòi uống rượu vang đỏ, muốn mượn rượu để làm vơi đi nỗi ưu buồn trong lòng. Phong Sanh nghe được liền vội vàng chạy xe ra ngoài, nhưng thôn này giao thông bất tiện, lúc này đêm tối không thể ra ngoài thị trấn, chỉ có thể tìm được vài vò rượu chát ở ngoài tiệm cơm, rượu được ủ thủ công theo kiểu thôn quê, vị đạo rất khác biệt so với rượu thượng đẳng mà Vũ gia hay dùng.
Bình thường chỉ quen uống rượu hảo hạng giá mấy vạn đồng, nay nghe Phong Sanh bảo vò rượu này chỉ 5 đồng, Vũ Lâm Hanh càng thêm thương tâm, tiếp tục tựa như oán phụ ngồi trách móc Âm Ca, nào là trước đây em ấy đáng yêu như thế nào, cô hết mực cưng chiều, ôm trong tay ấp trong lòng, hiện tại em ấy lại như thế nào vô tình lạnh nhạt. Vũ Lâm Hanh càng nghĩ càng cảm thấy hụt hẫng và không cam lòng, lại có cảm giác gì đó buồn bã nhói nhói không nói nên lời.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần mặt băng bó yên lặng ngồi trêи sô pha, nghe Vũ Lâm Hanh kể khổ.
Vũ Lâm Hanh càng uống càng thêm sầu, rốt cuộc cô xoa xoa trán, tỏ ý mệt mỏi, khổ sở đi trở về lầu ba nghỉ ngơi.
Lúc này Âm Ca mới xuất hiện, em ấy yên lặng đi đến sô pha ngồi ngay vị trí mà Vũ Lâm Hanh lúc nãy vừa ngồi. Ánh mắt em ấy lặng lẽ nhìn vào ly rượu vang đỏ Vũ Lâm Hanh vừa uống, như có điều gì đó tưởng niệm.
Vừa lúc Âm Ca vươn tay muốn cầm ly rượu, chợt có tiếng ục ục vang lên, em ấy lập tức che bụng lại.
"Đói bụng?" Lạc Thần nói.
Âm Ca có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn xuống nền nhà, sau một lúc mới nói: "….Em hơi đói"
Sư Thanh Y lập tức đứng lên: "…Em ở đây chờ tôi một chút."
Nói xong đi thẳng phòng bếp.
Lạc Thần nói: "Trừ bỏ những hoa quả cống phẩm trong thôn đường, trước giờ em ở trong thôn ăn uống như thế nào?"
Âm Ca đáp: "Thỉnh thoảng em sẽ ra tiệm cơm mua cơm."
"Một ngày mấy lần?"
"….Thường là hai lần."
Không cần đoán cũng biết là Âm Ca không thích cũng người khác giao tiếp, ngay cả số lần đi mua cơm cũng hạn chế tối đa. Lạc Thần khẽ buông một tiếng thở dài: "Từ giờ để A tỷ của em nấu cho em ăn."
Sư Thanh Y ở trong bếp nấu mì, nước vừa sôi tới, nàng cầm một cái tô để bên cạnh, chuẩn bị bỏ mì sợi vào, Trường Sinh bỗng nhiên chạy đến, nhìn nàng nói: "A Cẩn, chị cũng muốn ăn."
Sư Thanh Y: "….Cơm chiều ăn không no?"
"Ăn no." Ánh mắt Trường Sinh dừng ở trêи cái tô: "Nhưng bây giờ đói bụng."
Sư Thanh Y liền lấy thêm một cái bát cơm đến: "…Ban đêm không nên ăn nhiều, chị đã ăn cơm chiều, nên hiện tại ăn thêm một chén nhỏ nha?"
Trường Sinh lập tức lắc đầu, chỉ vào cái tô của Âm Ca: "Ta muốn một cái tô giống như vậy."
Sư Thanh Y: "…"
Tâm can bảo bối quả nhiên là đang bất mãn. Trường Sinh lúc ở Thần Chi Hải đã từng gặp qua Âm Ca, lúc đó Trường Sinh còn chưa hỏi Sư Thanh Y vì cái gì sẽ có muội muội, bất quá Thần Chi Hải nguy hiểm trùng trùng, không có thời gian để so đo này kia, tiếp theo Âm Ca lại được Chương Thai Liễu dẫn đi, Trường Sinh không có cơ hội cùng nàng tiếp xúc, bây giờ Âm Ca lại xuất hiện, Trường Sinh ngoài mặt ngoan ngoãn, nhưng là nhịn không được muốn hướng Âm Ca thể hiện.
Sư Thanh Y cũng không có biện pháp, nàng đổi thành cái tô, sau đó để ra một bao mì sợi, ước lượng lấy ra một bó để vào tô của Âm Ca, đối Trường Sinh nói: "….Đường tỷ đếm thử xem."
Trường Sinh không hiểu: "Đếm cái gì vậy?"
Sư Thanh Y làm mặt tỉnh nói: "Đếm sợi mì."
"Vì sao?"
"….Đường tỷ không phải muốn giống nhau sao? Cho em ấy bao nhiêu sợi, liền cho chị bao nhiêu sợi, cẩn thận đếm, đừng thiếu."
Trường Sinh: "…"
Trường Sinh quan sát thấy khóe môi Sư Thanh Y khẽ cong, liền kéo kéo cánh tay nàng, có điểm hờn dỗi: "Em trêu đùa chị."
Hai tô mì đều được chế biến xong, Sư Thanh Y bày thêm một đĩa cải xanh, cùng nhau bưng lên bàn. Bàn ăn vốn là hình chữ nhật, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi bên này, hai tâm can bảo bối ngồi cùng bên kia, mỗi người có một tô mì nghi ngút khói thơm phức, chính giữa là dĩa cải xanh.
Trường Sinh cùng Âm Ca đều cúi đầu ăn mì, không khí yên tĩnh lạ thường, không biết là nguyên nhân gì, hai em ấy đều quên gắp cải xanh để ăn kèm.
Lạc Thần liền cầm đũa gắp một mảnh cải xanh đặt vào tô của Trường Sinh, Trường Sinh vui rạo rực mà ăn.
Âm Ca lập tức ngẩng đầu lên, Lạc Thần lại gắp một mảnh đặt vào tô của Âm Ca.
Âm Ca cúi đầu ăn, Trường Sinh rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Thần.
Này gắp đồ ăn một khi đã bắt đầu rồi, dường như không có cách nào ngưng lại. Vì thế Lạc Thần bận rộn gắp cải xanh cho hai bảo bối, Trường Sinh với Âm Ca cứ lần lượt ngẩng đầu, cố tình không ai nói lời nào.
Sư Thanh Y mặt băng bó nhìn hai bảo bối nhà mình.
Lạc Thần ngưng ngưng mi, như suy tư gì, lại gắp một mảnh rau xanh.
Trường Sinh cùng Âm Ca đồng thời nhìn về phía nàng, đại khái là xem nàng lúc này muốn gắp cho ai ăn trước, hiển nhiên vô luận là gắp cho ai ăn trước, người kia đều sẽ không chịu phục.
Trường Sinh nói: "A Lạc."
Âm Ca nói: "… Lạc tỷ tỷ."
Bị hai ánh mắt nhìn chăm chú vào, Lạc Thần nhưng thật ra khí định thần nhàn, nàng cầm cái chén tiếp theo, đem kia phiến rau xanh đưa tới bên miệng Sư Thanh Y, động tác vô cùng ôn nhu mà đút cho Sư Thanh Y ăn, nhẹ giọng nói: "Thanh Y."
Sư Thanh Y suýt nữa bị mắc nghẹn.
Dư lại kia hai người tức khắc cúi đầu, tựa hồ đều chịu phục, cũng không dám ngẩng đầu lên nữa, chỉ ngoan ngoãn ăn mì.
————————————————————————————————————————
Quân đạo có chuyện nói: Luận như thế nào làm người chân chính chịu phục phương pháp, mời ta Lạc tiến hành làm mẫu 【.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT