Trường Sinh từ trêи lưng lừa trèo xuống, hướng con lừa nói: "Cảm ơn."

Con lừa lại nghe không hiểu, Trường Sinh cũng không thèm để ý, bày tỏ cảm ơn vẫn là nên nói. Nàng kéo áo khoác xuống trả lại cho Tân Đồ: "Cũng cảm ơn cô rất nhiều, người nhà gọi tôi trở về, tôi phải đi rồi."

Tân Đồ tiếp nhận áo ngoài, gật gật đầu.

Trường Sinh trở lại bên cạnh Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, trong lòng Sư Thanh Y lo lắng nên khó mà giả vờ ngủ tiếp được, cảm giác Trường Sinh đã trở về, liền mở mắt, yên lặng nhìn Trường Sinh, tiếp theo lại nhìn về hướng Tân Đồ. Tân Đồ đứng bất động một hồi mới luyến tiếc xoay người đi, lúc này Sư Thanh Y buông một tiếng thở dài, một lần nữa nhìn Trường Sinh.

Lạc Thần đang nằm trêи đùi Sư Thanh Y khẽ cử động, nàng nhẹ nhàng nâng người dậy, cũng nhìn chằm chằm vào Trường Sinh.

Trường Sinh ngồi đối diện với hai nàng, cười nói: "Các người không cần lo lắng, Sinh rất thông minh, sẽ không bị bắt cóc."

Sư Thanh Y: "…"

… Trường Sinh đối chính mình thông minh như vậy tự tin, nàng cũng không biết là nên lo lắng hay là yên tâm.

Lạc Thần nói: "Vị Tân cô nương kia biết cách điều khiển động vật, chúng ta không biết được cô ấy còn có khả năng điều khiển cái khác nữa không, Trường Sinh cần phải cảnh giác."

Sư Thanh Y vừa nghe, biết Lạc Thần chính là giả vờ ngủ thôi, kỳ thật từ đầu đến giờ nàng đều nghe được tỉ mỉ, cũng xem đến rõ ràng. Bởi vì chuyện này rất trọng yếu nên Lạc Thần mới trực tiếp nhắc nhở Trường Sinh. Mà việc nhắc nhở này cũng tương đương với nàng gián tiếp thừa nhận nàng giả vờ ngủ, chứ nếu nàng thật sự ngủ rồi, như thế nào biết được chính xác những chi tiết này. Nhưng nhìn nàng vẫn điềm tĩnh tự nhiên, tựa như việc bản thân nàng giả vờ ngủ bị lộ, cũng không có gì.

Sư Thanh Y cảm giác nhạy bén, liền nói ra điều nàng cảm thấy kỳ quái: "….Vị Tân Đồ kia, mới hôm qua còn nhìn giống như người chết, hôm nay nhìn lại giống như người sống."

Trường Sinh tâm tư thuần khiết, có lẽ nàng sẽ không chủ động tiếp xúc người lạ, nói không chừng Tân Đồ kia sẽ chủ động tiếp xúc nàng, việc cảnh báo cho nàng biết nguy hiểm tiềm tàng là rất cần thiết, sau đó mới có thể phòng ngừa những chuyện có thể xảy đến. Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, tựa hồ đang có chuyện suy tư.

Trường Sinh luôn luôn nghe lời, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ chú ý."

Ba người một nhà ngồi nói chuyện với nhau, Lạc Thần nhìn đồng hồ, lại đi trở vào nhà thôn trưởng, ước chừng nửa tiếng sau mới cùng cả nhóm trở ra. Vợ thôn trưởng cùng chú thím Vương đi theo phía sau, nhìn sắc mặc vợ thôn trưởng đã hoàn toàn thay đổi so với lúc đầu, trở nên hòa nhã, như trút đi được gánh nặng, không cần phải nói Thiên Thiên giải cổ rất thành công.

Từ nhà thôn trưởng trở về, cả nhóm tập trung ở phòng khách thảo luận những manh mối đã thu thập được trong chuyến điều tra.

Con trai thôn trưởng đã ấp trứng xong hai con nhộng, cho nên hắn bệnh trạng nghiêm trọng nhất, may là có Thiên Thiên kịp thời giúp hắn giải cổ, nếu không tình trạng của hắn sợ không chịu được bao lâu. Tiểu Ích biết được cách ấp trứng là vì được chỉ dẫn trong thôn đường, còn bọn trẻ kia không biết cách nên đã ép hỏi Tiểu Ích, thằng bé bị buộc bất đắc dĩ mới nói cho bọn họ, khi đó Tiểu Ích không biết ấp trứng rồi sẽ ra thứ bệnh đáng sợ như vậy. Bất quá lúc này bọn trẻ do con trai thôn trưởng cầm đã trở nên ngoan ngoãn hơn, không biết Lạc Thần đã dặn dò cái gì với bọn hắn, mà thấy bọn hắn sợ đến mức gật đầu liên tục, sau này cũng không dám ăn hϊế͙p͙ người khác nữa.

Như vậy mọi chuyện cũng dần rõ ràng, mấu chốt có hai vấn đề. Một là cái động khổng lồ chỗ đoạn đường sụp lún tương thông với hang động trong bãi cỏ hoang, phía dưới sâu hun hút và có một không gian rộng lớn, nghe qua Tiểu Ích miêu tả, thì bên trong có rất nhiều hộp, ngoài ra còn có thứ đáng sợ gì khác nữa, cũng không ai biết.

Vấn đề thứ hai, chính là từ đường thôn. Đinh Thành Phúc mất tích khi đến từ đường thôn cúng bái, Tiểu Ích cũng ở trong đó nhận được một chỉ dẫn từ "thần tiên", mặc kệ thế nào, vẫn là cần đi một chuyến đến thôn từ.

Sư Thanh Y suy đoán từ đường thôn nằm ở chỗ sâu trong cỏ hoang, ban ngày đi vào dễ gây sự chú ý, cả nhóm ăn qua cơm chiều, chờ trời sập tối, liền nhân bóng đêm mà đạp cỏ tiến vào.

Trong bãi cỏ dại có một lối đi bị nhiều người dẫm lên tạo thành, trước Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đã sớm đi qua, bất quá trêи đường các nàng bị những dấu chân kỳ quái trong bụi cỏ bên cạnh hấp dẫn, nên không tiếp tục theo con đường này đi vào, mà là lần theo dấu chân đi vào hướng cửa động bên kia. Hiện tại một lần nữa đi vào con đường này, liền một đường chuyên tâm mà đi về phía trước, mỗi người trêи tay đều cầm đèn pin, ánh sáng trắng như tuyết hội tụ cùng một chỗ, lấp loáng theo từng bước chân, tiếng gió thổi ngọn cỏ xào xạc vang ù ù bên tai, cảm giác thật rợn người.

Đi rất lâu, mọi người men theo ánh sáng di chuyển một đường liên tục vào sâu bên trong, chút ánh sáng này so với diện tích rộng lớn của đồng cỏ dại thật quá mức nhỏ bé, giống như bị bóng đêm bao la nuốt chửng vào.

Mãi đến khi xuất hiện một tòa nhà hai tầng ở phía xa xa, trước mái hiên treo hai ngọn đèn lồng cũ nát.

Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, có thể mơ hồ cảm thấy tòa nhà này đứng sừng sững như một tòa nhà ma, khi cả nhóm tiến đền gần, nhìn thấy tòa nhà được xây dựng theo lối kiến trúc mái cong, nước sơn bên trêи màu sắc còn rất mới. Nhưng cẩn thận quan sát những nơi góc sâu bên trong, có thể phát hiện một vài chỗ nước sơn tróc ra từng mảng, lộ ra những xà gỗ mục nát, chứng tỏ nơi này được xây dựng từ rất lâu. Các thôn dân hẳn là vài năm liền tiến hành tu sửa nơi này một lần, chỉ là có lúc tu sửa không kỹ càng nên bỏ sót một vài chỗ.

Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu nhìn tấm biển treo phía trêи, tấm biển này còn rất mới, được quét lên một tầng nước sơn đỏ thẫm, nàng cảm thấy kỳ quái, nói: "Mặt trêи tấm biển như thế nào cái gì cũng chưa viết? Không phải từ đường thôn các nơi đều sẽ viết lên biển cái gì từ đường linh tự hay sao?"

Lạc Thần ngưng mắt nhìn kỹ một lát, nói: "Ban đầu hẳn là viết, nhưng là bị sơn lau sạch."

Sư Thanh Y nhìn qua lớp nước sơn kia, lại thu hồi ánh mắt, cửa từ đường thôn mở ra, nàng trước hết đi vào. Bên ngoài một mảnh tối tăm, bên trong ngược lại rất sáng sủa, bởi vì trêи hương án đốt rất nhiều nến, sáp nến đỏ rực chồng chất một tầng lại một tầng, rơi đầy hương tro, đọng lại một cách vặn vẹo ở trêи bàn thờ, thậm chí có vài cây nến nhỏ giọt xuống dưới, kéo dài tạo thành một thứ tương tự như thạch nhũ.

Hương án bên trong bày một cái bàn thật lớn, phía trêи đặt đầy bài vị, Sư Thanh Y yên lặng quan sát, nàng phát hiện tất cả bài vị đều là của người trong thôn, nhưng mà xem qua thời gian sinh tử, có nhiều bài vị thuộc về cổ xưa, cũng có cái gần đây, thậm chí thời gian trêи dưới mấy trăm năm đều có.

Nơi này bài vị thuộc nhiều niên đại khác nhau, làm cho Sư Thanh Y nhớ tới cổ thi thể ông cụ nơi bãi cỏ dại kia, các bộ phận trêи người cũng bất đồng niên đại.

Ánh mắt Sư Thanh Y nhìn lướt qua những bài vị, đến tận cùng bên trong là một pho tượng, từ tư thế ngồi được điêu khắc, có thể thấy đây chính là tượng thần được thôn dân sùng bái.

Trong từ đường thôn đặt bài vị tổ tiên, đồng thời cúng bái tượng thần cũng là chuyện thường thấy, nhưng thoạt nhìn cái bức tượng này gây cho người ta cảm giác rất không thoải mái.

Vũ Lâm Hanh nói: "Đây không phải là tượng thần sao, thế nào còn đắp cái khăn đỏ như khăn voan cô dâu?"

Nửa phần trêи của tượng được bao phủ bởi một tầng vải đỏ, đem bức tượng che đậy lại, cho nên chỉ có thể nhìn ra là tượng này đang ngồi, nửa người trêи hoàn toàn không thấy gì. Bởi vì cách vải đỏ, ai cũng không biết phía dưới vải đỏ rốt cuộc là cảnh tượng gì, tự nhiên có một nỗi lo sợ mơ hồ không nói nên lời.

Sư Thanh Y nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đi đến bên cạnh hương án, lấy ba cây nhang châm nến đốt, cắm vào lư hương.

Vũ Lâm Hanh chạy nhanh đến: "Sư Sư cô làm gì vậy, tự nhiên sao lại thắp hương?"

Sư Thanh Y liếc nàng một cái, nhàn nhạt trả lời: "…Bởi vì chút nữa tôi phải đối với nó bất kính, nên trước lấy lòng nó."

Vũ Lâm Hanh: "…"

Lạc Thần tựa hồ biết nàng muốn làm cái gì, ánh mắt buông xuống, hơi hơi mỉm cười.

Vũ Lâm Hanh không biết rốt cuộc Sư Thanh Y là như thế nào làm chuyện bất kính, còn đang suy nghĩ, tiếp theo liền thấy Sư Thanh Y ung dung nhảy lên chỗ bức tượng trêи đài cao, vươn tay đem khăn trùm đầu của bức tượng kéo xuống.

Vải đỏ bị gỡ xuống, lộ ra bức tượng từ phần vai trở lên nhưng là trống không.

Thần tượng không có đầu.

Thôn đường lập tức lâm vào tĩnh mịch.

Lạc Thần nói: "Là vô thường lang quân. Chính xác ra, là vô đầu lang quân."

Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Đây rõ ràng là thôn đường, là nơi đặt bài vị tổ tiên, như thế nào bọn họ lại đem thứ vô thường lang quân này đi cung phụng?"

Lạc Thần nói: "Nguyên nhân chính là sợ hãi, cho nên mới cung phụng. Ở trêи tượng phủ thêm vải đỏ, cũng chính là biểu thị nỗi sợ hãi của thôn dân, họ hiểu được lang quân không có đầu, mỗi lần tế bái, đối với vô đầu lang quân trong lòng khủng hoảng, liền đem vải đỏ che đậy lại, không dám nhìn lâu."

"Tiểu Ích nói tờ giấy là thân tiên cho hắn, cái này thần tiên, rốt cuộc là kẻ nào?" Thiên Thiên ôm cánh tay suy nghĩ.

Vũ Lâm Hanh nói: "Khẳng định là có người mượn lang quân ở nơi này giả thần giả quỷ, ta sớm nói rồi, nếu bị ta bắt được, ta giết chết hắn!"

Trêи hương án bày rất nhiều mâm trái cây, Lạc Thần đến gần nhìn một chút, phát hiện bên trong mâm đựng trái cây còn đọng lại vệt nước rất mới, nhưng là mâm đựng trái cây hoàn toàn trống không, thật sạch sẽ, ngay cả dấu vết trái cây hư thối cũng không có. Sư Thanh Y cũng thấy được, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu một cái, liền ở trong thôn đường cẩn thận kiểm tra.

Rất nhanh hai người phát hiện một cánh cửa nằm trong góc tây bắc của thôn đường, cánh cửa này tiệp màu cùng vách tường, nên không đến gần nhìn kỹ, rất khó nhận ra. Lạc Thần hướng mọi người ra dấu, âm thầm phân công nhiệm vụ từng người, cửa này không khóa, Lạc Thần đi trước liền nhẹ nhàng mở ra, Sư Thanh Y thị lực tốt cũng đi đến trước, Lạc Thần theo sát bên cạnh nàng, những người khác lần lượt đi phía sau, vô cùng khẽ khàng tiến vào bên trong cửa.

Sợ người bên trong phát hiện nên không ai mở đèn pin, bên trong ánh sáng mờ ảo, Sư Thanh Y nhìn lướt qua, trong này thoạt nhìn đơn sơ như cuộc sống thường ngày, bàn ghế giường đệm đều có đủ.

Tận cùng bên trong lại có một cánh cửa khác, vẫn đang khép hờ, Sư Thanh Y để mọi người đứng tại chỗ, nàng cùng Lạc Thần tiến đến gần cánh cửa bên trong, nhận thấy đây là một cái phòng tắm nhỏ, trêи nền được lót gạch men, trong không khí tràn ngập hơi nước nóng, hình như phía trước có người mới vừa ở đây tắm gội, nhưng là trước mắt trong phòng tắm này lại không có một bóng người.

Từ độ ấm hơi nước phảng phất trong không khí, Sư Thanh Y xác định người này ở thời điểm cả nhóm đi vào thôn đường, chính là còn đang tắm rửa, nghe được động tĩnh liền lập tức trốn đi.

Nhưng là đối phương hiện tại trốn đi đâu?

Trừ bỏ lối ra ở cánh cửa vừa rồi, tựa hồ không còn cửa ra nào khác.

Sư Thanh Y rời khỏi phòng tắm, ánh mắt dừng lại phía giường cách đó không xa.

Vũ Lâm Hanh cùng Ngư Thiển đang đứng gần mép giường, hiện tại các nàng thấy Sư Thanh Y nhìn về phía này, cũng liền minh bạch phía dưới hẳn là có cái gì đó, hai nàng lập tức cúi người xuống, còn chưa kịp lục soát gì thì đột nhiên dưới giường vươn ra một bàn tay, đem chân Ngư Thiển kéo vào, Ngư Thiển chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị kéo vào trong, đối phương thật là nhanh như chớp, Vũ Lâm Hanh liền nhoài người nằm sấp kéo Ngư Thiển lại, kết quả bị kéo luôn vào trong gầm giường.

Trong phòng lập tức loạn thành một đoàn, Sư Thanh Y vội chạy đến mép giường nằm xuống, nhìn vào ba người đang náo loạn ở bên trong, nhận thấy có một người đôi mắt phi thường quỷ dị, ở trong bóng tối phát ra ánh sáng u lãnh, xem hình dáng yểu điệu chính là một nữ nhân, hai người còn lại là Ngư Thiển và Vũ Lâm Hanh,

Hiện tại Vũ Lâm Hanh đang bị nữ nhân đôi mắt phát sáng kia áp chế trêи lưng, ngực bị đối phương từ sau ôm chặt, quỳ trêи mặt đất, cũng nhìn không được người kia, chỉ phải đau đến mắng to: "Ngươi là cái đồ đê tiện vô sỉ, mau buông bổn tiểu thư ra, bổn tiểu thư hôm nay liền phải giết chết ngươi!"

Ngư Thiển vốn là sống dưới nước, thân hình mềm mại, lập tức như người cá quấn lấy nữ nhân kia, trong lúc hỗn loạn, Ngư Thiển vươn tay loạn kéo, thế nhưng đem một thứ gì đó trêи người nữ nhân kia kéo xuống, nàng một bên kéo, một bên đem vật kia ném ra ngoài giường.

Sư Thanh Y đang ở ngay méo giường, vừa vặn tiếp được đồ Ngư Thiển ném ra, nàng vừa cầm lấy thứ này, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút, Lạc Thần cũng lại đây chuẩn bị mở đèn, Sư Thanh Y lập tức ngăn nàng lại, đem đồ vật kia đưa cho Lạc Thần xem.

Lạc Thần vừa nhìn đến liền minh bạch, đình chỉ mở đèn pin, thấp giọng nói với những người còn lại: "Đừng ai bật đèn!".

Cả nhóm người đang sốt ruột muốn chết, vốn dĩ muốn bật đèn, nghe Lạc Thần nhắc nhở, lập tức đều sợ đến mức đứng yên bất động.

Mà dưới giường, nữ nhân đôi mắt phát sáng bị Ngư Thiển kéo mất đồ, tức khắc hoảng loạn lên, tạm thời buông Vũ Lâm Hanh ra, đôi tay tự ôm lấy ngực mình cuộn tròn lại. Vũ Lâm Hanh rốt cuộc được giải thoát, lập tức điều chỉnh phương hướng, lật ngược lại áp chế nữ nhân nọ dưới thân, một bên kêu to cần phải giết người, một bên tay nàng chạm phải cái gì đó trơn bóng mềm mại, lập tức cả người nàng đông cứng như bị điện giật, rụt tay trở về, mắng lên: "Đây là chuyện gì! Cô còn có lương tâm hay không! Như thế nào đánh nhau còn trơn bóng không mặc quần áo, thế này là phạm quy!

Sư Thanh Y: "…"

Ngư Thiển ở trong gầm giường ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận kéo khăn tắm của cô mất rồi. Là tôi phạm quy!

Vũ Lâm Hanh: "…"

Sư Thanh Y giữ chặt cái khăn tắm, nói: "Các người đều ra đi."

Cảm thấy nữ nhân nằm bên dưới đang chững lại, đôi tay ôm quanh ngực không nhúc nhích, tựa hồ không náo loạn nữa, Vũ Lâm Hanh trườn khỏi người nàng, nhanh chân bò ra ngoài, phía sau là Ngư Thiển cũng liền ra đến.

Sư Thanh Y trong bóng đêm đưa khăn tắm trở lại gầm giường, nữ nhân kia tiếp nhận khăn tắm, càng rút vào chỗ sâu bên trong hơn.

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Lạc Thần ngữ khí ôn hòa rất nhiều, thấp giọng nói: "Không bật đèn, em mặc xong rồi báo cho tôi một tiếng."

Chỉ nghe được phía dưới giường sột sột soạt soạt thanh âm vang lên, qua một đoạn thời gian, phía dưới giường truyền đến tiếng nữ nhân trầm thấp trả lời: "… Dạ"

Lạc Thần để Phong Sanh cùng Tô Diệc đi ra ngoài, sau đó đối nữ nhân kia nói: "Ngoan, em liền ra đi, không có chuyện gì."

Sư Thanh Y yên lặng cởi áo khoác ngoài, gác trêи cánh tay, chờ ở bên cạnh.

Một lát sau, từ dưới giường bò ra một nữ nhân tóc dài bọc khăn tắm, tóc nàng ướt đẫm, đầu cúi thật thấp, cũng nhìn không thấy mặt nàng, Sư Thanh Y lập tức đi qua đem áo khoác trùm nữ nhân kia lại. Nữ nhân kia chui vào áo khoác, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, âm thanh của nàng vô cùng ủy khuất, nhìn Sư Thanh Y nói: "…A tỷ, các nàng khi dễ em."

=============

Quân đạo có chuyện nói: Vì cái gì Âm Ca mỗi lần lên sân khấu đều không mặc quần áo, thực kinh thiên động địa, trầm tư 【

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play