“Bà chủ Mặc cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dặn dò A Lâm, để con bé cố hết sức phối hợp với bà chủ.”

Nghe xong lời nói của Tiểu Văn Khanh, Chu Minh Phú vỗ ngực đảm bảo. Nếu phả hỏng chuyện của Ôn Nhiên với Mặc Tu Trần thì đổi với ông ta cũng chỉ có lợi chứ không có hại gi. Nếu không phải bị Mặc Tu Trần phả hòng giữa đường thì có lẽ bây giờ ông ta đã là chủ của xường thuốc của tập đoàn Ôn Thi

“Không phải ông có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Tiểu Văn Khanh uống một hớp cà phê, giọng nói lạnh lùng.

Ánh mắt Chu Minh Phú hiện lên vẻ lạnh lùng, nghiêng người về phía trước, thấp giọng lên tiếng: “Bà chủ Mặc, chúng ta cùng chung chí hướng. Bà đối phó với Mặc Tu Trần, tôi đổi phó với Ôn Nhiên. Bà cũng không muốn Ôn Nhiên dây dưa không rõ ràng với Từ Hiên đúng không? Bây giờ tôi sẽ cho bà một biện pháp tuyệt vời.”

“Biện pháp gì?” . truyện ngôn tình

Tiểu Vân Khanh cũng càm thấy tò mò. Theo quan điểm của bà ta thi không biết Ôn Nhiên đã dùng cách gi mà có thể quyến rũ được con trai của bà ta, để Tử Hiên thay đổi thành một người khác, bây giờ bà ta có nói gì anh ấy cũng không nghe. Biểu cảm của Chu Minh Phú trở nên thâm hiểm, nghiến răng nói: “Chỉ cần hủy hoại Ôn Nhiên thi mọi vấn đề đều được giải quyết.”

“Làm thấy nào để hủy hoại Ôn Nhiên?”

Tiểu Văn Khanh nghi ngờ nhin Chu Minh Phú, ông ta thật sự quá hiểm độc, vì để lấy được tập đoàn Dược Phẩm Ôn Thị mà không tiếc hại chết vợ chồng Ôn Hồng Duệ…

“Ôn Nhiên là phụ nữ, muốn hủy hại cô ta thì cách tốt nhất chính là tìm mấy người đàn ông. Tôi đã nghĩ ra được cách tốt nhất thế nhưng cần tới sự hỗ trợ của bà chủ Mặc đây.”

“Tôi phải phối hợp thế nào?”

Tiểu Văn Khanh không vội vàng đồng ý, nếu có thể không nhúng tay vào thi bå ta sẽ không nhúng tay vào.

“Bà chủ Mặc, tuần tới thành phố F sẽ diễn ra một cuộc mua bản thuốc, đến lúc đó…”

“Được!”

Trong phòng bệnh của bệnh viện, Ôn Nhiên ngồi trên ghế trước nguời, đọc bảo cho anh cô nghe, sau đó lại kể cho anh ấy nghe một câu chuyện.

“Anh á, em nói đến khô cả miệng rồi này. Thế mà anh lại chẳng trả lời em một câu, anh hơi quá đảng rồi đó.”

Cô đã nói một mình gần một tiếng đồng hồ, thật sự đã khát khô cả cổ, cô đã uống hết một ly nước trước mặt, thế nhưng Ôn Cẩm vẫn ngủ say trên giường, cô nhin thấy thế trong lòng lại cảm thấy hơi đau lòng.

Cô tức giận trợn mắt nhìn Ôn Cẩm, trợn mắt nhin rồi lại trợn mắt. Anh mắt cô trở nên nghiêm túc, làm ra vẻ tội nghiệp: “Anh à, rốt cuộc thi anh muốn ngủ bao lâu nữa đây?”

Thật ra thi Ôn Nhiên hy vọng người đang nằm trên giường là cô chứ không phải là anh trai cô.

Ngày đó, nếu anh cô không dùng cơ thể minh ôm chặt lấy cô, dùng cả người anh ấy bảo vệ cô thì cô cũng không thể bình an vô sự được. Nhin anh minh cử yên lặng nằm trên giường bệnh như thế thi trong lòng cô cảm thấy như bị dao dâm vậy.

Điện thoại di động trong túi xách đột nhiên vang lên, cô mim môi một cái, lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi. Sau khi thấy thị chân mày cỏ nhanh chóng giãn ra, cố kiểm xuống sự đau thương trong lòng, ấn nút nhận mấy, cố gắng dùng một giọng nói bình tĩnh để nói:

“Alo!”

“Em sao thế?”

Mặc dù đã làm như thế, nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn nhận ra trong giọng nói của cô có giọng mũi, cùng với sự ưu tư.

Ôn Nhiên hơi ngẩn người, lãnh đạm nói: “Em không sao hết. Anh có chuyện gi không?”

“Bây giờ em đang ở đâu đó?”

Đối phương không trả lời cô mà hỏi ngược lại, Ôn Nhiên đứng lên bước hai bước về phía cửa sổ. Thông qua cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, bên dưới có một sân cỏ. Có khoảng ba bệnh nhân đang được người nhà chăm sóc đang ngồi nghỉ ngơi ở những chiếc ghế dài bên dưới, hình ảnh yên tĩnh mà tốt đẹp.

“Em đang ở bệnh viện.”

Ôn Nhiên nhin hạnh phúc của người khác, sự phiền muộn trong lòng cô nhẹ nhàng giảm xuống, ảnh mắt cô nhìn về phia anh trai đang nằm trên giường bệnh. Trong lòng cô nghĩ, cho tới khi anh ấy tinh lại thi cô cũng sẽ đưa anh xuống ghế dài ở sân cỏ bên dưới ngôi, cho dù ngồi yên lặng không ai nói với ai câu nào thể nhưng đó cũng là một kiểu hạnh phúc.

“Mở cửa đi!”

Cô đang ngẩn người vì thế không nghe thấy Mặc Tu Trần nói gì cho tới khi anh gõ cửa lần thứ hai, cô mới a lên một tiếng, sau đó xoay người nhìn chắm chăm cánh cửa trong hai giây rồi mới chạy tới mở cửa ra, bóng người cao lớn của Mặc Tu Trần nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt cô.

“Sao anh lại tới đây?”

Ánh mắt Ôn Nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, nghĩ đến điều gì đó có nhanh chóng gio tay lên lau nuớc mắt. Cổ tay nhanh chóng bị một bàn tay cầm lấy, những ngón tay to lớn mà ấm áp của người đàn ông nhanh chóng cham vào gò má cô, thay cô lau đi những giọt nước mắt.

Anh cau mày, ảnh mắt nhanh chóng trở nên u ám, thấp giọng cành cáo cô: “Không cho phép em khóc nữa.”

Hơi thở nam tính của người đàn ông phả vào mặt cô, lòng Ôn Nhiên khẽ run rẩy, hạ mắt, tránh ánh mắt thâm sâu của anh.

“Có nghe không?”

Không nhận được câu trả lời, Mặc Tu Trần ngang ngược hỏi ngược lại, bản tay dang để trên mặt không có dầu hiệu muốn lấy ra, sự ấm áp từ lòng bản tay anh nhanh chóng truyền tới da thịt cô, khuôn mặt trắng nõn của cô lặng lẽ trở nên đỏ ửng.

“Em sẽ cố gắng.”

Âm thanh của Ôn Nhiên vô cùng nhỏ, mang theo một chút mạnh mẽ, cũng có chút oan ức. Nếu anh cô có thể mau sớm tỉnh lại thi đương nhiên là cô sẽ không khóc nữa. Thế nhưng mỗi người đều thấy anh minh nằm im lặng như thể trên giường bệnh, cho dù cô có kêu thế nào cũng không trả lời, sao cô có thể không đau lòng được chứ?

“Không phải cố gắng mà là nhất định sẽ làm được. Anh cũng không muốn em ngày nào cũng khóc dẫn đến mất bị mủ đâu.”

Mặc Tu Trần nói xong, lấy bản tay ra khỏi mặt cô, sải bước đi vào phòng bệnh, đi thẳng về phía giường bệnh.

“Mặc Tu Trần?”

An Nhiên hơi ngẩn ra, không biết anh muốn làm gi, lo lắng kêu một tiếng, nhanh chân đuổi theo.

Mặc Tu Trần đứng trước giường bệnh, ảnh mắt thâm trầm nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, thấp giọng nói: “Ôn Cẩm, tôi biết anh nghe hết những gi chúng tôi nói. Vì thế bay giờ anh nghe rõ cho tôi, nếu anh cứ bất tỉnh mãi như thế thì xưởng thuốc của tập đoàn Ôn Thị sẽ bị người ta cướp mất. Người em mà anh yêu quý nhất cũng sẽ bị người khác bắt nạt, hung thủ hại chết bố mẹ anh bây giờ vẫn còn tự do tự tại bên ngoài…”

“Mặc Tu Trần, anh không được nói như thế.”

Sắc mặt Ôn Nhiên trở nên trắng bệnh, dùng sức đưa tay bịt miệng Mặc Tu Trần. Còn có một số việc cô không nói cho anh cô biết bởi vi cô không muốn để anh mình lo lắng.

Mặc Tu Trần nghiêng đầu qua một bên, tránh né bàn tay cô, thuận thế bất lấy, lạnh lùng nói: “Em gái anh vi để giữ tập đoàn Ôn Thị của các người mà không tiếc gã cho một người đàn ông bất lực như tôi. Nếu như anh không muốn cô ấy phải thủ tiết cả đời, vi anh mà ngày nào cũng khóc dẫn đến mất bị mù thì anh hãy mau chóng tỉnh lại đi.”

“Mặc Tu Trần, em bảo anh đừng nói như thế.”

Ôn Nhiên tức giận nói với anh, vừa nói cô vừa đưa tay đầy anh ra khỏi cửa. Mặc Tu Trần nói xong câu cuối cùng thi để mặc cô đấy ra khỏi phòng bệnh.

“Sao anh có thể không có sự đồng ý của em mà nói với anh trai em những lời như thế chứ?”

Tròng mắt Ôn Nhiên rưng rưng nhìn anh, chuyện cô không muốn để anh mình biết nhất chính là chuyện cô dùng hôn nhân đề đổi lấy sự bình an cho tập đoàn Ôn Thị. Cho dù là anh hay là bố mẹ đã qua đời, cũng sẽ không đồng ý để cô dùng hạnh phúc cả đời của mình để giữ lấy Ôn Thị.

Anh trai cô đã không để ý đến chuyện sống chết của mình mà ôm chặt cô trong lòng bảo vệ cô. Vì thế sao có thể chịu để cô dùng hạnh phúc cả đời minh đổi lấy bình an cho tập đoàn Ôn Thị được chứ?

Những chuyện cô nói với anh minh phần lớn đều là những chuyện vui vẻ khi xưa, hi vọng có thể dùng những chuyện vui vẻ đó khiến anh cô tỉnh lại, chứ không muốn lúc anh đang ngủ say như thế mà phải chịu đau khổ.

Mặc Tu Trần nhìn ảnh mắt cô rung rưng vì tức giận, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, không cho là đúng nói: “Anh làm thế là đang giúp em, không phải em muốn anh trai em mau chóng tỉnh lại sao? Chỉ có khi anh ấy nghe thấy những chuyện trước mất thi mới không muốn ngủ nữa thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play