“Đúng thế, trước kia cậu ấy rất ghét người khác phải. Hễ có người khác phải nảo đến gần thi cậu ấy sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu và bực bội. Vì thế dưới tinh huống như thế thì cũng không có cách nào có thể thử nghiệm xem bệnh của cậu ấy có chữa được không.”
Giọng nói của Cố Khài vô cùng kiên định,
Ôn Nhiên cảm thấy có chút khó tin, cô biết bên cạnh Mặc Tu Trần chưa từng có người khác phải nào, ngay cả trợ lý bên cạnh anh cũng là nam. Thế nhưng cô vẫn cho rằng là vì anh có bệnh nên mới không muốn gần nữ giới.
Thế nhưng cô chưa từng nghĩ tới việc, anh chăn ghét người khác phải.
Thế nhưng mỗi đến khi ôm cô ngủ, cô lại không thấy anh có vẻ gì là khó chịu.
Cố Khải nhìn thấy sự nghi ngờ của Ôn Nhiên, đặt ly nước ấm trong tay xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, mim cười nói: “Ban đầu khi Mặc Tu Trần đột nhiên muốn kết hôn với cô, tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Thế nhưng hôm đó khi ăn cơm chung với nhau, tôi thấy cậu ấy cũng không ghét cô, đây là hiện tượng tốt.”
Trên mặt Ôn Nhiên hiện lên vẻ mờ mịt, dường như mơ hồ có thể hiểu được anh ta đang muốn nói gì.
“Mới vừa rồi cô nói cô hy vọng Mặc Tu Trần sẽ khỏe mạnh, vui vẻ đúng không?”
Anh ta mim cười nhin cỏ, ôn hòa lên tiếng hỏi.
Ôn Nhiên gật đầu, anh ta lại tiếp tục nói: “Vậy cô có thể thử một chút, có lẽ cô có thể trị hết bệnh của cậu ấy đấy.”
Khuôn mặt hoàn hảo của Cố Khải có một phần vui vẻ, ba phần còn lại chính là mong chờ, giống như anh ta cũng thật sự mong cô có thể trị hết bệnh cho người anh em tốt của minh.
Ôn Nhiên không có chút nghi ngờ gì với lời nói của anh ta, nhớ tới phản ứng của Mặc Tu Trần lúc ở cùng một chỗ với cô, trong lòng cô cũng cảm thấy khao khát, ánh mắt u ám vừa rồi cũng trở nên sáng lên.
“Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này, bác sĩ Cổ.”
Cố Khải nhàn nhạt trả lời: “Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì cũng đừng một câu bác sĩ Cổ, nửa câu bác sĩ Cố như thế. Tôi với Tu Trần là bạn tốt của nhau, cô cứ kêu tên tôi là được rồi.”
“Như thể sao mà được chứ?”
Ôn Nhiên lắc đầu, Mặc Tu Trần lớn hơn cô mấy tuổi, mà Cố Khải là bạn tốt nhất của Mặc Tu Trần, vì thế chắc chắn anh ta cũng phải lớn hơn cô đến mắy tuổi, nếu gọi tên như thế thi cô nghĩ sẽ không lễ phép,
“Trước kia tôi cũng có một cô em gái, nếu nó còn ở đây thì có lẽ cũng lớn bằng cô rồi. Hay là cô gọi tôi là anh Cố đi. Tóm lại là đừng gọi tôi là bác sĩ Cố mãi như thể, tôi nghe đến tại cũng mòn cả rồi.”
Anh ta vừa nói, vừa cổ ý làm động tác ngoáy tai. Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, chọn cải sau: “vậy tôi sẽ gọi anh là anh Cổ. Anh Cổ, thật sự cảm ơn anh!”
Cổ Khải sàng khoái cười lớn, nghe tiếng Anh Cố” của cô, trong lòng anh ta lại có cảm giác ấm áp và cảm động. Thật sự cảm thấy cô gái mềm mại yêu kiều trước mặt anh ta đây không phải là người ngoài mà là cô em gái mà anh ta đã tìm kiếm nhiều năm qua.
Có y tá gõ cửa, gọi Cố Khải đến phòng bệnh. Chuyện Ôn Nhiên muốn hỏi cũng đã hỏi xong, nhanh chóng rời khỏi đó đi về phòng bệnh của anh trai cô, Ôn Cẩm.
Lúc Cố Khải gọi điện thoại tới, Mặc Tu Trần cũng vừa mới nói chuyện điện thoại với Đàm Mục xong. Cuối tuần này, anh ta nhận lệnh đến thành phố F, quê hương của Ôn Hồng Duệ lúc sinh thời để điều tra những chuyện về Ôn Nhiên trước năm sáu tuổi.
Mặc Tu Trần lười biếng kêu lên một tiếng, ở đầu bên kia, âm thanh vui vẻ của Cổ Khải nhanh chóng truyền tới: “Tu Trần, tôi vừa giúp cậu một việc lớn đấy, cậu phải cảm ơn tôi thật tốt đấy nhé.”
“Chuyện lớn gi? Cậu không có gọi nhầm điện thoại đấy chứ?”
Ảnh mắt Mặc Tu Trần nhíu lại, cảm thấy khó hiểu hỏi lại.
“Vừa rồi, Ôn Nhiên có đến tìm tôi, hỏi về chuyện liên quan tới cậu.”
Cố Khải cố ý nói nửa câu, nói xong cậu đó thì nhanh chóng im lặng.
Ánh mắt Mặc Tu Trần híp lại, tâm trạng nhanh chóng thay đổi. Anh nhanh chóng đoán được Ôn Nhiên tim Cố Khải là vì chuyện gì, ảnh mất anh lại biến hóa một lần nữa, thấp giọng hỏi: “Cô ấy nói gi với cậu rồi?”
“Cậu thật sự muốn biết sao?”
Ở đầu dây bên kia, Cố Khải cười nói.
“Đừng có nói nhảm nữa!”
Mặc Tu Trần không vui, Cố Khải không chủ động nói, vậy thi anh sẽ tự hỏi: “Có phải cô ấy hỏi cậu bệnh tinh của tôi là thật hay giả đúng không?”
“Cô ấy không hỏi tôi như thế, chuyện cô ấy hỏi tôi chinh là bệnh tình của cậu cỏ thể trị được hay không? Cô ấy nói cô ấy hy vọng cậu có thể khỏe mạnh vui vẻ. Tu Trần, tôi không biết mục đích thật sự mà cậu muốn cưới Ôn Nhiên là gi, thể nhưng có ấy thật lòng với cậu đấy.”
Cổ Khải nói từ “Thật lòng” cũng không phải chắc chắn việc Ôn Nhiên thật lông yêu Mặc Tu Trần. mà chỉ muốn nói tới thái độ của cô là thật lòng muốn đối xử tốt với anh.
Trước mắt Mặc Tu Trần hiện lên khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn của Ôn Nhiên, nụ cười trong trẻo, dịu dàng, trong lòng anh nhanh chóng cảm thấy ấm áp, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên: “Thế cậu đã trả lời thế nào?”
Nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của anh, Cố Khải khinh bỉ một lúc mới nói: “Tôi nói với cô ấy, bệnh tình của cậu có thể chữa được. Chi là bởi vì cậu rất ghét việc bị người khác phải dụng chạm, vi thế không biết được hiệu quả Tôi đã kêu cô ấy thử một chút xem có thể giúp cậu khôi phục trạng thái bình thường hay không, thủ vị đấy người anh em!”
Mặc Tu Trần nhiu mày một cái, sau đó lại không nhịn được mà cười lên.
Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng mong đợi, Ôn Nhiên sẽ làm cách nào để giúp anh.
“Bây giờ có ấy vẫn còn đang ở bệnh viện
Mặc Tu Trần không trả lời mà hỏi ngược lại, ngoài miệng anh không nói thế nhưng trong lòng lại đang vô cùng cảm ơn Cố Khải.
“Chắc hẳn là đang ở trong phòng bệnh chăm sóc cho anh trai của cô ấy.”
Cố Khải không chắc lắm, trả lời.
Mặc Tu Trần liếc nhìn thời gian trên màn hình tinh thể lỏng, nói với Cổ Khải rằng mình còn có việc vì thế phải cúp điện thoại trước, sau đó nhanh chóng ngắt máy.
Sau đó, anh bẩm số của Ôn Nhiên.
Tại một quán cà phê nào đó ở thành phố Đà Nẵng.
Tiểu Văn Khanh bước vào quán cà phê, bà ta nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi về phía một chiếc bàn ở hướng Đông Nam, nhanh chóng ngồi xuống, ngang ngược hỏi người đối diện: “Chuyện gi mà anh phải kêu tôi ra ngoài gặp mặt thế nào?”
Chu Minh Sơn vui vẻ, lên tiếng lấy lông: “Tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với bà, bà muốn uống chút gì không?”
“Cho tôi một ly Blue Mountain đi!”
Tiểu Văn Khanh quay sang nói với người phục vụ, nhân viên phục vụ mim cười trả lời, sau đó xoay người rời đi.”
“Bà chủ, tôi nghe A Lâm nói, tối nay bà mời con bẻ tới nhà họ Mặc ăn tối, có đúng không?”
Chu Minh Phủ dè dặt nhìn Tiểu Văn Khanh, mặc dù bọn họ đều có những lợi ich riêng, thể nhưng Tiểu Văn Khanh lại là nữ chủ nhân của nhà họ Mặc, là vợ của Mặc Kính Đẳng giàu có nhất ở thành phố A, so với ông ta thi cao quý hơn nhiều.
Tiểu Văn Khanh thở ở một tiếng, nói: “Nếu Chu Lâm sinh một đứa con trai cho Tử Hiện nhà tôi thì đừng nói tới việc tới nhà họ Mặc ăn cơm mà việc để con bé gà vào nhà họ Mặc cũng không thành vấn đề.”
Vẻ mặt Chu Minh Phủ mim cười, luôn miệng nói: “Bà chủ Mặc Cử yên tâm, A Lâm nhà tôi chắc chắn sinh cho Từ Hiên một đứa con trai, trở thành châu địch tôn của nhà họ Mặc. Nói không chừng bây giờ trong bụng con bê đã có thai con trai của Mặc Tử Hiên, cháu trai kháu khinh của bà!”
Đây không chỉ là mong muốn của Tiểu Văn Khanh mà còn là chuyện mà Chu Minh Phú muốn trở thành sự thật.
Tiểu Văn Khanh cũng không phải người chỉ hai ba câu đã có thể dụ dỗ được, sau khi nhân viên phục vụ bưng cà phê lên thi bà ta nhanh chóng bỏ thêm đường vào cả phê, sau đó nói: “Nếu hôm nay ông hẹn tôi thì lát nữa khi về phiền ông nói với Chu Lâm một tiếng, bảo con bé tối nay phải phối hợp với tôi, cho dù có thế nào thi phải quẩn lấy Ôn Nhiên!”
Chu Minh Phủ không chút do dự gật đầu: “Chuyện này thì không thành vấn đề, bà chủ cử yên tâm. Tôi nhất định sẽ nói lại với A Lâm. Thể nhưng bà chủ có thể nói tỉ mỉ một chút được không, như thế thì A Lâm mới có thể phối hợp với A Lâm.”
Tiểu Văn Khanh nhíu mày một cải, trên mặt cỏ hơi khó chịu thế nhưng vẫn nói kế hoạch của mình cho Chu Minh Phú nghe. Tối nay phải thăm dò Mặc Tu Trần, hơn nữa là còn phải thành công!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT